Bạn đang xem: "Kể lại câu chuyện an dương vương mị châu trọng thủy". Đây là chủ đề "hot" với. Giới thiệu; Liên Hệ; Chính sách riêng tư; Hướng dẫn thanh toán; Chính sách hoàn tiền
Hãy đóng vai nhân vật Mị Châu để kể lại truyền thuyết An Dương Vương Mị Châu - Trọng ThủyHướng dẫn Đề bài: Sau khi được học xong tác phẩm An Dương Vương - Biên soạn bài viết Hãy đóng vai nhân vật Mị Châu để kể lại truyền thuyết An Dương Vương Mị Châu - Trọng Thủy mới nhất
1. Hãy đóng vai Mị Châu để kể lại câu chuyện. 2. Đóng vai Mị Châu kể lại truyện An Dương Vương, Mị Châu, Trọng Thủy. 3. Tưởng tượng mình là nhân vật Mị Châu kể lại toàn bộ câu truyện. Đóng vai nhân vật Mị Châu kể lại câu chuyện các giúp bạn hiểu rõ hơn về
Nhập vai An Dương Vương kể lại chuyện Mị Châu - Trọng Thủy in progress 0 Văn Cora 2 tuần 2021-11-27T01:27:11+00:00 2021-11-27T01:27:11+00:00 2 Answers 4 views 0
Tôi chính là An Dương Vương - nhà vua nước Âu Lạc trong câu chuyện An Dương Vương và Mị Châu - Trọng Thủy. Năm ấy, tôi được dân chúng khắp đất nước ngợi ca, ngưỡng mộ vì công lao xây thành Cổ Loa. Chẳng là, ban đầu, vua tôi gặp rất nhiều khó khăn trong việc xây
2Q37qfh. Hãy đóng vai Mị Châu trong truyền thuyết “Truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy” kể lại chuyện về cuộc đời mình Mở bài Giới thiệu vai kể Mị Châu và nêu tình huống truyện + Giới thiệu về bản thân + Giới thiệu về câu chuyện cuộc đời mình. Thân bài Kể lại diễn biến câu chuyện theo các sự việc tiêu biểu sau – Kết hôn với Trọng Thủy + Lí do kết hôn. + Cảm xúc bản thân khi kết hôn với Trọng Thủy vui/ buồn/lo lắng… – Những ngày chung sống với Trọng Thủy + Vui vẻ, quấn quýt, hạnh phúc,…biểu cảm + Cho Trọng Thủy xem trộm nỏ thần • Lí do nghe lời dụ dỗ ngon ngọt, tin yêu chồng… • Hành động đưa Trọng Thủy xem trộm nỏ thần • Suy nghĩ của bản thân khi cho chồng xem nỏ thần tin tưởng chồng, yêu chồng, nghĩ hai nước đã làm hoà … + Chia tay Trọng Thủy Lời từ biệt của chồng; hẹn với chồng sẽ rắc lông ngỗng làm dấu; Tâm trạng lưu luyến, bịn rịn. – Khi có giặc xâm lăng, không một chút nghi ngờ Trọng Thuỷ, ngồi sau lưng cha, rắc lông ngỗng làm dấu. – Rùa vàng kết tội là giặc, cầu xin được minh oan Nếu có lòng phản nghịch, mưu hại cha thì chết sẽ biến thành cát bụi. Nếu một lòng trung hiếu mà bị người lừa dối thì chết đi sẽ biến thành châu ngọc để rửa sạch mối nhục thù. – Bàng hoàng tỉnh ngộ và suy nghĩ của Mị Châu về bài học từ cuộc đời mình Cần tỉnh táo, không được mất cảnh giác, phải đặt nghĩa nước lên trên tình nhà, không vì tình cảm riêng tư mà làm nguy hại đến vận nước. – Rồi đón nhận cái chết. Kết bài Kết thúc câu chuyện – Mị Châu khái quát lại câu chuyện về cuộc đời mình. – Ý nghĩa câu chuyện Mị Châu kể.
A. SƠ ĐỒ TÓM TẮT GỢI Ý B. DÀN BÀI CHI TIẾT I. Mở bài - Giới thiệu về chính mình theo nhân vật An Dương Vương và dẫn dắt đến câu truyện - Ta là An Dương Vương, vị vua của nước Âu Lạc năm nào. Nhớ năm xưa, chuyện ta dựng nước rồi làm mất nước mà đau đớn vô vàn. Đó có lẽ là bài học đắt giá nhất cuộc đời ta, và có lẽ là bài học thấm thía mà bất cứ ai cũng nên ghi khắc trong lòng. II. Thân bài Kể lại các sự kiện theo diễn biến của câu chuyện qua lời kể của nhân vật An Dương Vương - Năm đó, sau khi lên ngôi vua, ta bèn nghĩ việc xây dựng một thành lũy kiên cố để bảo vệ đất nước nhưng oái oăm thay khi xây thành hễ đắp tới đâu lại lở tới đấy. - Khi nghe mọi người nói rằng vùng đất nơi còn vương vấn những hồn ma của các vị tướng bại trận mà họ không cho ta thuận lợi đắp thành, ta lập đàn trai giới, cầu xin thần linh phù hộ. - Dường như ông trời đã ở nghe được lời muôn dân khẩn cầu, ngày mồng bảy tháng ba, một cụ già từ phương Đông đứng trước cửa thành mà than rằng “ Xây dựng thành này bao giờ cho xong được”, lấy làm lạ, ta bèn cho mời cụ vào thành - Khi biết đây là người trời phái đến giúp sức, ta mừng rỡ đón cụ già vào trong điện, thi lễ hỏi lý do đắp thành mãi không xong thì cụ già trả lời “ Sẽ có xứ Thanh Giang tới cùng nhà vua xây dựng thành mới thành công”, rồi từ biệt ra về. - Sau đó, trong một lần ta bơi thuyền trên hồ, một con Rùa Vàng bất ngờ nổi lên mặt nước, nói sõi tiếng người, xưng là sứ Thanh Giang, ta mừng rỡ vội vã dùng xe nghênh đón, rước Rùa Vàng vào thành. - Nhờ sự giúp đỡ của Rùa Vàng, sau nửa tháng thì thành được xây xong, với hình dạng xoắn ốc, người ta gọi là thành Cổ Loa. - Rùa Vàng ở với thành ta được ba năm rồi ra về, ta bèn hỏi Rùa Vàng cách ứng phó khi giặc trở lại xâm lược nước mình. - Trước khi đi, Rùa Vàng tháo vuốt đưa ta, dặn “ Đem vật này làm lẫy nỏ, nhằm quân giặc mà bắn thì không lo gì nữa”. - Nghe lời thần Kim Quy, ta ngày lập tức lệnh cho Cao Lỗ - một vị tướng vô cùng tài giỏi - làm nỏ, lấy vuốt rùa làm lẫy và đặt tên là “ Linh quang Kim Quy thần cơ”. - Chẳng bao lâu sau, quân Triệu Đà cử binh xâm lược nước ta, ta lấy nỏ thần ra bắn, làm quân giặc khiếp sợ và thua trận, chạy về Trâu Sơn đắp luỹ và xin hoà. - Một thời gian sau, Triệu Đà cầu hôn cho con trai, tỏ ý dùng cuộc hôn nhân giữ mối hoà hiếu cho hai quốc gia. - Ta cả tin chấp thuận gả con gái xinh đẹp Mị Châu cho Trọng Thuỷ và để cho hắn ở lại cung. - Nhưng quyết định đó quả thật là sai lầm vì ta đã vô cùng chủ quan không nghĩ đến rằng, con rể lại dụ dỗ Mị Châu cho xem nỏ thần rồi đánh tráo nỏ thần mang về phương Bắc. - Có được nỏ thần, Triệu Đà mang quân đến đánh, ỷ vào nỏ thần trong tay, ta không hề lộ sợ. - Nhưng éo le thay, khi ta biết nỏ kia không phải nỏ thần thì quá muộn, giặc đã tiến sát thành, ta phải cùng Mị Châu lên ngựa bỏ chạy về phương Nam. - Càng chạy thì ta vẫn thấy giặc đuổi theo sau. Đến tới bờ biển, ta biết đó là đường cùng. - Ta bèn kêu rằng “ Trời hại ta, sứ Thanh Giang ở đâu mau mau lại cứu” Rùa Vàng từ dưới nước xuất hiện, thét lớn “ Kẻ nào ngồi sau ngựa chính là giặc đó”. - Ta bất ngờ quay lại, và không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy đường rải đầy lông ngỗng, đây chính là lí do mà giặc có thể lần theo ta - Trên tay con gái Mị Châu là áo lông ngỗng, ta hiểu ra chuyện, vô cùng tức giận và đau lòng mà tuốt kiếm chém Mị Châu. - Mị Châu thấy vậy, bèn khấn với ta “Thiếp là phận gái, nếu có lòng phản nghịch mưu hại cha, chết đi sẽ biến thành cát bụi. Nếu một lòng trung hiếu mà bị người lừa dối thì chết đi sẽ biến thành châu ngọc để rửa sạch mối nhục thù” - Dù đau lòng nhưng đứng trước kẻ phản nghịch, tội đồ quốc gia ta không thể tha thứ với cương vị một người đứng đầu đất nước. - Ta theo Rùa Vàng rẽ nước xuống biển. - Về sau, ta được nghe rằng khi ấy Mị Châu con ta chết ở bờ biển, máu chảy xuống nước, trai ăn vào tạo thành hạt châu. Trong Thuỷ đến đó, thấy con ta đã chết, ôm xác về táng ở Loa Thành, xác biến thành ngọc thạch. - Thì ra khi con gái ta chết, Trọng Thuỷ cũng đau đớn, nhớ mong mà tự tử ở giếng. Nước giếng đó rửa ngọc ở biển Đông thì ngọc vô cùng sáng và đẹp. III. Kết bài - Nêu lên bài học và ý nghĩa từ truyền thuyết. C. BÀI VĂN MẪU Đề bài Em hãy vào vai nhân vật An Dương Vương để kể lại truyện An Dương Vương và Mị Châu, Trọng Thủy Gợi ý làm bài 1. Bài văn mẫu số 1 Trời đã vào thu, cảnh vật dường như tĩnh lặng hơn vì thế lòng người cũng trở nên buồn bã lạ thường. Cảnh làm cho tôi nhớ lại chuyện năm xưa – chuyện mà tôi hằng muốn quên, nhưng cứ mỗi lần nhớ lại làm tôi nhói đau. Chuyện là Tôi chính là An Dương Vương – nhà vua nước Âu Lạc trong câu chuyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy. Năm ấy, tôi được dân chúng khắp đất nước ngợi ca, ngưỡng mộ vì công lao xây thành Cổ Loa. Chẳng là, ban đầu, vua tôi gặp rất nhiều khó khăn trong việc xây thành, hễ đắp tới đâu lại lở tới đấy, khiến tôi rất buồn lòng. Dường như, thần linh thấu hiểu được nỗi lòng mình, nên đã cử Rùa Vàng từ phương Đông đến, tự xưng mình là sứ Thanh Giang, thông tỏ việc trời đất, giúp tôi xây thành. Tôi đã rất mừng rỡ vì được thần giúp. Nửa tháng sau, thành được xây xong. Vì nó có hình xoắn như trôn ốc, nên gọi là Loa Thành, còn gọi là Quý Long Thành, nó cao và uy nghi lắm. Trước khi Rùa Vàng ra về, có tặng tôi một chiếc vuốt và nói rằng vận nước là do mệnh trời nhưng con người có thể kéo dài thời vận nếu biết tu nhân tích đích, dặn tôi hãy lấy vuốt này để làm một chiếc lẫy, nếu có giặc thì lấy làm vũ khí giết giặc. Và khi được nghe lời đó, ngày hôm sau ta đứng ngoài cửa đông chờ đợi, và bất ngờ thấy một con Rùa Vàng bỗng nhiên nổi lên mặt nước, nói sõi tiếng người, tự xưng là sứ Thanh Giang, ta mừng rỡ vội vã dùng xe nghênh đón, rước Rùa Vàng vào thành. Cũng chính nhờ sự giúp đỡ của Rùa Vàng, thành sau nửa tháng thì xong. Ngắm nhìn thành mới mà lòng ta vui sướng. Thành rộng hơn ngàn trượng, xoắn ốc nên ta gọi nó là Loa Thành sừng sững và vững chắc lắm. Rồi Rùa Vàng ở với thành ta được ba năm rồi ra về. Trước khi ra về thì Rùa Vàng cũng đã bày tỏ lòng thành kính cảm tạ và hỏi thần nếu giặc đến, làm thế nào giữ nước. Rùa Vàng nghe hỏi rồi tháo vuốt đưa ta, dặn đi dặn lại rằng “ Đem vật này làm lẫy nỏ, nhằm quân giặc mà bắn thì không lo gì nữa”. Vui mừng lắm, khi nghe lời thần, ta đưa Cao Lỗ làm nỏ, lấy vuốt rùa làm lẫy và đặt tên là “ Linh quang Kim Quy thần cơ”. Chỉ trong thời gian sau, quân Triệu Đà cử binh xâm lược nước ta, ta lấy nỏ thần ra bắn, làm quân giặc khiếp sợ và thua trận, chạy về Trâu Sơn đắp luỹ và xin hoà. Đất nước thái bình và ta cũng không còn lo lắng gì nhiều nữa. Cuộc sống cứ thế trôi đi, thanh bình, tôi dường như quên hẳn câu chuyện Rùa vàng cùng sự có mặt của chiếc nỏ thần. Thế nhưng, Triệu Đà đến từ phương Bắc mang quân sang xâm lược nước ta, ta đã dùng cái nỏ ấy tiêu diệt sạch quân giặc. Triệu Đà bèn phải xin hòa Chẳng bao lâu sau cuộc chiến tranh đó, vua Đà sang xin cầu hôn con gái ta là Mị Châu cho Trọng Thủy – con trai hắn. Ta đã làm một hành động ngu ngốc, đó là gả Mị Châu cho Trọng Thủy, việc mà về sau này người đời gọi là ta gián tiếp bán nước. Ta nào đâu có biết được những âm mưu thâm độc của cha con nhà Triệu Đà. Trọng Thủy sau khi làm rể ta chẳng được bao lâu thì xin về nước thăm cha. Ta đã đồng ý mà không biết rằng trong thời gian ở Âu Lạc, Trọng Thủy đã lợi dụng sự nhẹ dạ, cả tin của Mị Châu con gái ta để xem trộm nỏ thần rồi ngầm làm một cái khác thay vuốt Rùa Vàng. Trọng Thủy về nước mang theo nỏ thần mà không ai hay biết. Đến một ngày, đó là một ngày bình thường như bao ngày khác. Cha con Triệu Đà cử binh sang đánh nước ta. Lúc ấy, vì nghĩ có nỏ thần, nên ta đã chủ quan, nghĩ rằng mình sẽ thắng quân giặc. Nào ngờ, nỏ thần đã bị đánh cắp. Không còn con đường nào khác, cha con ta đã phải cùng nhau chạy về phương Nam. Khi càng chạy thì ta vẫn thấy giặc đuổi theo sau. Khi đã bỏ chạy đến tới bờ biển, ta biết đó là đường cùng. Ta không còn cách nào và nhớ ra sứ Thanh Giang bèn kêu rằng “ Trời hại ta, sứ Thanh Giang ở đâu mau mau lại cứu” Rùa Vàng từ dưới nước xuất hiện, thét lớn cho ta biết rằng “ Kẻ nào ngồi sau ngựa chính là giặc đó”. Lúc này ta bất ngờ quay lại nhìn thấy đường rải đầy lông ngỗng, và trên tay con gái Mị Châu là áo lông ngỗng, ta hiểu ra chuyện và vô cùng tức giận. Không thể chịu được ta tức giận vừa đau lòng mà tuốt kiếm chém Mị Châu. Mị Châu thấy vậy thì cũng khấn với ta “Thiếp là phận gái, nếu có lòng phản nghịch mưu hại cha, chết đi sẽ biến thành cát bụi. Nếu một lòng trung hiếu mà bị người lừa dối thì chết đi sẽ biến thành châu ngọc để rửa sạch mối nhục thù”. Cho dù rất đau lòng nhưng là một kẻ phản nghịch, tội đồ quốc gia ta không thể tha thứ với cương vị một người đứng đầu đất nước. Rồi ta theo Rùa Vàng xuống biển. Mị Châu con ta lúc đó chết ở bờ biển, máu chảy xuống nước, trai ăn vào tạo thành hạt châu đúng như lời con khấn. Khi con rể Trọng Thuỷ đến đó, thấy con ta đã chết, ôm xác về táng ở Loa Thành, xác biến thành ngọc thạch. Con ta chết, thì Trọng Thuỷ cũng đau đớn, nhớ mong mà tự tử ở giếng. Nước giếng đó rửa ngọc ở biển Đông thì ngọc vô cùng sáng và đẹp điều này minh chứng cho sự ngây thơ và khờ dại của Mị Châu. Sau này, nhân dân tương truyền rằng. Cha con Triệu Đà lúc ấy đến bờ biển không thấy ta đâu mà chỉ thấy xác Mị Châu. Trọng Thủy vì quá đau lòng mà ôm xác vợ hỏa táng, Mị Châu biến thành ngọc thạch. Kể từ khi mất Mị Châu, Trọng Thủy vô cùng đau buồn nên đã nhảy xuống giếng tự tử. Người đời sau khi mò được ngọc ở biển đông, rửa vào giếng nước ấy thì ngọc trong sáng hơn, đẹp hơn. 2. Bài văn mẫu số 2 Ta xin giới thiệu ta chính là An Dương Vương và cũng là vị vua của nước Âu Lạc năm nào. Ngồi nhớ lại chuyện xưa khi ta dựng nước đã rất khó khăn nhưng khi dựng xong lại không giữ được nước. Với ta đây thực sự là một bài học không bao giờ ta quên vì nó còn để lại trong ta những nỗi đau đến vô vàn. Ta vẫn còn nhớ như in vào năm đó, sau khi lên ngôi vua, ta bèn nghĩ việc xây thành. Nhưng khốn đốn thay biết bao nhiêu, khi ta xây thành ở đất Việt Thường hễ đắp tới đâu lại lở tới đấy. Ta cũng nghe nói vì đất nơi này còn vương vấn những hồn ma của các vị tướng bại trận trước đây mà họ không cho ta thuận lợi đắp thành. Lúc đó ta lập đàn trai giới, cầu đảo bách thần và mong muốn có được người hiền tài đến giúp ta việc xây thành. Và quả nhiên vào ngày mồng bảy tháng ba thì ta bỗng thấy một cụ già từ phương Đông đứng trước cửa thành mà than một câu rằng “Xây dựng thành này bao giờ cho xong được”. Khi thấy vậy ta mừng rõ lắm và nhanh chóng đón vào trong điện và hỏi lý do vì sao ta đắp thành mà mãi không được. Lúc đó thì cụ già kia trả lời ta rằng “ Sẽ có xứ Thanh Giang tới cùng nhà vua xây dựng thành mới thành công”, rồi từ biệt ra về. An Dương vương bắt tay ngay vào việc xây thành nhưng ngặt nỗi cứ ngày xây lên đêm lại đổ xuống, mãi không xong. Nhà vua bèn sai các quan lập đàn để cầu đảo bách thần, xỉn thần linh phù trợ. Ngày mồng bảy tháng ba năm ấy, nhà vua bỗng thấy cỏ một cụ già râu tóc bạc phơ, tay chống cây gậy trúc, thong thả từ phía Đông đi tới trước cổng thành, ngửa cổ mà than rằng “Xây dựng thành này biết bao giờ cho xong được!”. Mừng rỡ, An Dương Vương rước cụ già vào trong điện, kính cẩn hỏi rằng “Ta đắp thành này đã tốn nhiều công sức mà không được, là cớ làm sao?”. Cụ già thong thả đáp “Sẽ có sứ Thanh Giang tới cùng nhà vua xây dựng thì mới thành công”. Nói xong, cụ già từ biệt ra đi. Sáng hôm sau, có một con rùa lớn nổi lên mặt nước, tự xưng là sứ Thanh Giang, bảo với An Dương Vương rằng muốn xây được thành thì phải diệt trừ hết lũ yêu quái thường hay quấy nhiễu. Quả nhiên, sau khi Rùa Vàng giúp nhà vua diệt trừ yêu quái thì chỉ khoảng nửa tháng là thành đã xây xong. Thành xây theo hình trôn ốc, rộng hơn ngàn trượng nên gọi là thành Ốc hay Loa Thành. Rùa Vàng ở lại ba năm thì ra đi. Lúc chia tay, An Dương vương cảm tạ nói “Nhờ ơn Thần mà thành đã xây xong. Nay nếu có giặc ngoài đến thì lấy gì mà chống?”. Rùa Vàng tháo một chiếc vuốt trao cho An Dương Vương, dặn hãy lấy làm lẫy nỏ. Giặc đến, cứ nhằm mà bắn thì sẽ không lo gì nữa. Dứt lời, Rùa Vàng trở về biển Đông. Nhà vua sai một tướng tài là Cao Lỗ chế ra chiếc nỏ lớn lấy vuốt của Rùa Vàng làm lẫy. Đó là nỏ thần Kim Quy. Một thời gian sau, Triệu Đà đem quân sang xâm lược, vua bèn lấy nỏ thần ra bắn. Quân của Triệu Đà thua to, bèn cầu hòa. Chính nhờ yếu tố thần kì về Rùa Vàng đã giúp An Dương Vương đạt được ý nguyện chính đáng mà cũng phù hợp với ý nguyện của nhân dân, của trời đất. Chẳng bao lâu sau, Triệu Đà cầu hôn. An Dương Vương gả con gái của mình là Mị Châu cho con trai của Đà là Trọng Thủy. Trọng Thủy lừa Mị Châu cho coi lẫy rời làm một cái khác thay thế cho vuốt Rùa Vàng. Trọng Thủy nói dối Mị Châu để chạy về phương Bắc. Sau khi có được nỏ thần, Triệu Đà đem quân sang xâm chiếm. An Dương Vương chủ quan nên đã bị thất bại. Ta thấy được bi kịch mất nước Âu Lạc là do sự chủ quan của An Dương Vương và Mị Châu. An Dương Vương làm mất nước do chủ quan, khinh địch, mất cảnh giác với kẻ thù. Mị Châu đã mất cảnh giác khi cho Trọng Thủy xem nỏ thần. Mị Châu đã đặt chữ tình, đặt nặng trách nhiệm của một người vợ lên trên quốc gia, dân tộc. Lời kết tội của Rùa Vàng “Kẻ ngồi sau lưng chính là giặc đó” đại diện cho công lí, đứng trên quyền lợi của nhân dân, tổ quốc để phán xét hành động vô tình phản quốc của Mị Châu. Khi chém chết Mị Châu, An Dương Vương đã đứng vào quyền lợi của quốc gia, tổ quốc để phán xét Mị việc mất nước Âu Lạc, ta rút ra được bài học là cần phải biết xử lí đúng đắn mối quan hệ chung va riêng, cá nhân và nhà nước. Mị Châu đã không đặc trách nhiệm lên trên tình cảm để rồi gây ra việc mất nước. Sau khi giết chết Mị Nương, An Dương Vương đã cầm sừng tê bảy tấc rẽ nước theo Rùa Vàng đi xuống biển. Sự việc này chứng tỏ rằng An Dương Vương không chết trong lòng của nhân dân, có được sự tôn trọng, ủng hộ của nhân dân. Nhận thấy những chiếc lông ngỗng mà Mị Châu rải trên đường đã giúp dẫn đường cho quân địch và ta đã hiểu rằng chỉ vì sự cả tin của Mị Châu mà nỏ thần bị đánh cắp. Ta hét lớn và vung kiếm chém chết đứa con gái yêu quý. Nước mất nhà tan, quá thất vọng ta đành vung kiếm tự tử nhưng thần Kim Quy cứu mạng bằng cách dùng năng lực rẽ nước giúp ta đi xuống biển. Ở đời vì quá tin người và mất cảnh giác trước kẻ địch đã khiến cả cơ đồ bị hủy hoại trong phút chốc. Đây là bài học thấm thía mà ta và cả thế hệ mai sau phải khắc ghi. -Mod Ngữ văn biên soạn và tổng hợp-
Đóng vai nhân vật Mị Châu kể lại câu chuyện An Dương Vương và Mị Châu - Trọng Thủy Bài văn mẫu cho đề bài Đóng vai nhân vật Mị Châu kể lại câu chuyện trong “Truyện An Dương Vương và Mị Châu - Trọng Thủy” sách giáo khoa Ngữ văn lớp 10 chương trình tiêu chuẩn tập 1 trang 39 - trang 43. Đóng vai nhân vật Mị Châu kể lại toàn bộ câu chuyện Ta là Mị Châu, con gái của vua An Dương Vương, là công chúa của nước Âu Lạc. Từ nhỏ đã luôn được vua cha yêu thương hết mực, không ai ngờ ta sẽ gieo mối họa lớn cho cha và đất nước của mình vì sự nhẹ dạ và ngây thơ, cả tin người. Hôm nay kể ra đây câu chuyện của ta như một bài học đắt giá để người đời sau soi vào, lấy đó làm lời răn về sự lý trí, cảnh giác, phân minh giữa công và tư. Đừng dại khờ rước lấy sự phản bội từ kẻ vô tâm và gây khổ đau cho người yêu thương mình. Cái đau tận xương cốt ấy trong ta có lẽ là mãi mãi … Thần Kim Quy sau khi giúp vua cha xây thành cổ Loa, đã ban cho một cái móng của mình để làm lẫy nỏ giữ thành. Chiếc nỏ, có được móng chân của thần làm lẫy, có thể bắn trăm phát trúng cả trăm, và chỉ một phát có thể giết hàng ngàn quân địch, lấy tên “Linh quang Kim Quy thần cơ”. Mọi người đều gọi đó là nỏ thần. Cha ta chọn trong các vị quan thần được một người rất khéo tên là Cao Lỗ và giao cho nhiệm vụ chế tạo chiếc nỏ thần. Cao Lỗ đã bỏ sức nghiên cứu, gia công trong nhiều ngày mới hoàn thành. Chiếc nỏ to lớn và chắc chắn, khác hẳn với những nỏ thường. Đặc biệt lúc mới thử nỏ không ai cũng có thể giương nỏ, chỉ có vua cha mới có thể phát huy hết lực công phá của nỏ thần. Cha quý chiếc nỏ thần vô cùng, xây riêng một nơi bí mật để cất giữ nỏ. Xem thêm Đóng vai An Dương Vương kể lại toàn bộ câu chuyện Phân tích nhân vật An Dương Vương hay nhất có dàn ý Nhờ có nỏ thần, quân ta liên tục thắng trận, thành công bảo vệ biên cương trước tham vọng của Triệu Đà mà không phải phí hoài tướng sĩ. Đất nước vui mừng, mở tiệc vui ca với hy vọng về tương lai ấm no của dân tộc. Điều không tưởng là Triệu Vương sai Trọng Thuỷ - con trai lão - sang cầu thân. Trọng Thủy lớn lên khôi ngô, tuấn tú, cũng là một tướng tài của đất nước lại thêm miệng lưỡi ngon ngọt đã nhanh chóng được lòng cha ta. Thấy đôi trẻ xứng đôi vừa lứa, Trọng Thủy có thể là một tấm chồng tốt để ta trao thân gửi phận, vua cha liền gả ta cho chàng. Hơn hết, Trọng Thủy cũng bằng lòng ở rể, sống trong cung điện cùng cha con ta. Từ lúc lấy nhau, chàng yêu chiều ta hết mực, so với cha ta cũng không thua kém một phần nào. Ta lúc ấy chính là người hạnh phúc nhất thế gian, có cha chiều chuộng có chồng thương yêu có muôn dân bá tánh tôn trọng. Ta cũng sẵn sàng làm tất cả để bảo vệ hạnh phúc gia đình mình dù là trao trọn con tim hay nhất mực tin tưởng một người. Đến một hôm chàng hỏi dò về việc giữ thành của cha ta. Ta cũng thành thật tường thuật tất cả những điều mình biết cho người chồng yêu quý của ta nghe, bao gồm cả về nỏ thần. Chồng ta có vẻ rất ngạc nhiên, hào hứng muốn được xem chiếc nỏ. Ta không ngần ngại, lập tức chạy đến nơi cất giữ, lấy nỏ thần đem ra cho chồng xem. Đóng vai nhân vật Mị Châu kể lại câu chuyện Nơi cất giữ ấy là hoàn toàn bí mật, chỉ có ta và cha biết. Vì cha luôn yêu thương hết mực tin tưởng đứa con gái là ta, cả cách sử dụng ta cũng được cha hướng dẫn để đề phòng bất trắc trong tương lai. Đứa con gái yêu quý của cha lại chỉ cho tên gian xảo biết cách sử dụng và tất cả bí mật của nỏ thần. Chồng ta là người ham học hỏi cái mới, thích nghe chuyện lạ bốn phương. Đó là điều ta từng tin tưởng. Có lần, Trọng Thủy vì chữ hiếu "nghĩa mẹ cha không thể dứt bỏ" muốn về phương Bắc thăm cha. Ta lòng không nỡ xa người thương, Trọng Thủy cũng bùi ngùi xa chẳng may loạn lạc, khó thể tìm gặp, biết đâu hội ngộ. Cảm động trước tình yêu của người chồng son sắt, ta nghĩ ra chiếc áo lông ngỗng mà cha tặng “Thiếp có cái áo gấm lông ngỗng, đi đến đâu sẽ bứt lông mà rắc ở ngã ba đường để làm dấu, như vậy sẽ có thể cứu được nhau.” Sau khi Trọng Thủy đi không bao lâu, quân của Triệu Đà - cha chồng ta đã kéo sang đánh Âu Lạc. Như bao lần trước có nỏ thần, vua cha không hề lo sợ, khoan thai đánh nốt ván cờ rồi mới lấy nỏ ra trận. Đến khi quân giặc đã đến sát chân thành, cha giương nỏ thần ra bắn thì nó chẳng khác gì chiếc nỏ tầm thường. Tình thế hiểm nguy, quân sĩ lập tức yểm trợ để cha rút lui. Cha vội lên ngựa, bỏ lại tất cả, trên người chỉ mang một thanh kiếm phòng thân và để ta ngồi sau lưng, phi thoát về phương Nam. Xem thêm Phân tích nhân vật An Dương Vương Cảm nhận nhân vật Trọng Thủy hay nhất Bài học rút ra từ truyện An Dương Vương Ngồi sau lưng cha, ta chỉ biết nghĩ về người chồng đi xa chưa biết tin tức, sợ chàng lo lắng, ta y theo lời hẹn ước bứt lông ngỗng ở áo rắc khắp dọc đường. Ngựa phi không biết bao lâu, cuối cùng trước mặt cha con ta chỉ có biển mênh mông không còn đường chạy. Trước mặt là biển lớn, sau lưng là quân địch hung tàn, không còn lối nào chạy, cha liền hướng ra biển, khấn thần Kim Quy “Trời hại ta, sứ Thanh Giang ở đâu mau mau lại cứu.” Cha vừa khấn xong thì thần Kim Quy xuất hiện, bảo cha rằng “Kẻ ngồi sau lưng chính là giặc đó!” Cha bàng hoàng trước sự thật. Ta cũng đau đớn hiểu ra sự tình, chỉ kịp khấn “Thiếp là phận gái, nếu có lòng phản nghịch mưu hại cha, chết đi sẽ biến thành cát bụi. Nếu một lòng trung hiếu mà bị người ta lừa dối thì chết đi sẽ biến thành châu ngọc để rửa sạch mối nhục thù.” Rồi nhận lấy án tử từ cha mà không một lời oán trách. Sau khi ta mất dù có hóa thành châu ngọc hay có được thờ phụng thế nào thì nỗi ô nhục hại nước hại dân ta vẫn mang trên vai và tự khắc trong tâm tưởng. Cũng như Trọng Thủy dù có tự vẫn để bồi tội thì chàng vẫn là công thần của nước chàng và là người chồng bội bạc, người rể bất nhân bất nghĩa. Cái chết của ta là để cha ta một phần chuộc lỗi với xã tắc. Còn tội nghiệt của ta, hại đất nước rơi vào tay giặc chỉ vì sự vô tư, vô nghĩ của mình thì như biển cả muôn đời không vơi cạn được. Kể lại toàn bộ câu chuyện qua lời kể của Mị Châu Gửi lời đến những cô gái dại khờ, tình yêu là tươi đẹp nhưng hãy nhìn kỹ kẻ ta để trong tim là người hay là dã thú. Giữa công và tư là một khoảng cách rất lớn. Trước khi dấn thân vào những câu chuyện cảm xúc nồng nhiệt thì vẫn phải nhớ sau lưng chúng ta còn ai đang chờ. Tôi kể ngày xưa chuyện Mỵ Châu Trái tim lầm chỗ để trên đầu Nỏ thần vô ý trao tay giặc Nên nỗi cơ đồ đắm biển sâu… bài thơ “Tâm sự” của Tố Hữu Xem thêm Dàn ý phân tích truyền thuyết An Dương Vương và Mị Châu- Trọng Thủy Bài mẫu phân tích truyện An Dương Vương và Mị Châu- Trọng Thủy Trên đây là hướng dẫn soạn bài văn mẫu Đóng vai nhân vật Mị Châu kể lại câu chuyện An Dương Vương và Mị Châu - Trọng Thủy sách giáo khoa Ngữ văn lớp 10 chương trình tiêu chuẩn tập 1 trang 39 - trang 43. Chúc các bạn ngày càng yêu thích và học tốt môn Văn.
ĐÓNG VAI AN DƯƠNG VƯƠNG KỂ LẠI TOÀN BỘ CÂU CHUYỆN Trọng Thủy – Mị Châu là một truyền thuyết được nhắc đến muôn đời, tồn tại trong nhiều thế kỷ, là một trong những truyền thuyết được in hằn trong tâm trí của bất cứ con người Việt Nam nào. Mời bạn đọc cùng tham khảo bài viết kể lại câu chuyện Trọng Thủy – Mị Châu bằng ngôi kể của nhân vật An Dương Vương. Đóng vai An Dương Vương kể lại toàn bộ câu chuyện Mở bài Ta là Thục Phán An Dương Vương, là vị vua trị vì bờ cõi Âu Lạc xuất hiện trong câu chuyện Mỵ Châu – Trọng Thủy. Thoáng chốc hai mươi năm kể từ ngày ta theo Thần Kim Quy về chốn Thủy cung, thế nhưng việc đã xảy ra hai mươi năm trước vẫn ngày ngày hiển hiện trong tâm trí ta tựa như vừa hôm qua. Bấy nhiêu năm ta sống cùng với nỗi đau chứng kiến đất nước mà ta một tay gây dựng cùng với đứa con gái mà ta hết mực cưng chiều rơi vào tay kẻ thù. Đó có lẽ là bài học đắt giá nhất cuộc đời ta mà bất kể ai nghe qua cũng nên phải thấm thía trong lòng. Xem thêm Tóm tắt truyền thuyết An Dương Vương và Mị Châu- Trọng Thủy Phân tích nhân vật An Dương Vương hay nhất có dàn ý Thân bài đóng vai An Dương Vương kể lại toàn bộ câu chuyện Năm ấy, sau khi lên trị vì đất nước, ta bèn nghĩ đến việc xây dựng một thành lũy kiên cố để bảo vệ sự an nguy đất nước. Oái oăm thay, từ lúc bắt đầu ta đã gặp rất nhiều khó khăn, đắp thành đến đâu lại lỡ đến đấy, điều đó khiến ta rất buồn lòng. Nghe bách tính mách bảo rằng vùng đất này còn vương vấn những linh hồn của những người tướng bại trận mà họ không cho ta thuận lợi đắp thành, ta đã lập đàn trai giới, cầu khấn sự phù hộ nơi thần linh. Dường như ơn trên đã nghe được sự cầu khấn, hiểu được tấm lòng của ta nên ngày mồng bảy tháng ba đã xứ một cụ già từ phương Đông đứng trước thành mà than rằng “ Xây dựng thành này bao giờ cho xong được”. Ta vừa ngờ ngợ nửa ngờ nửa tin nên sai quân lính mời cụ vào thành, ta tin rằng đây là người được trời phái đến giúp sức cho ta và nhân dân, cũng tin rằng lời nguyện cầu của Âu Lạc ta đã chạm đến thần linh. Thế nhưng thi lễ hỏi lý do đắp thành không thành, cụ chẳng trả lời ngay mà bảo rằng “Sẽ có sứ Thanh Giang tới cùng nhà vua xây dựng thành mới thành công”. Một khoảng thời gian sau, trong một lần bơi thuyền trên hồ ngự cảnh ta thấy một con Rùa Vàng nổi lên từ lòng hồ, lạ kỳ thay Rùa Vàng nói rất sõi tiếng người. Rùa Vàng tự xưng là sứ Thanh Giang, nhớ ngay đến lời cụ già kỳ lạ đã mách thuở trước về việc quý nhân xuất hiện để giúp đỡ ta xây thành là sứ Thanh Giang, ta mừng rỡ vội dùng xe nghênh đón, rước Rùa Vàng vào thành. Quả thật Rùa Vàng là do trời phái đến để giúp sức Âu Lạc ta, kỳ lạ thay thành ngày trước hễ xây lại lỡ nay được khởi công xây dựng một cách trơn tru. Vì nó được xây theo dạng hình xoắn ốc nên được đặt tên là thành Cổ Loa. Nhìn tòa thành được xây dựng vững trãi, uy nghiêm ta không giấu được niềm vui sướng, ta tin rằng rồi thành Cổ Loa sẽ là thành trì đáng tin cậy bảo vệ an nguy của Âu Lạc ta. Vào vai An Dương Vương kể lại câu chuyện xưa Thế nhưng Rùa Vàng chỉ ở thành được ba năm rồi nói lời từ biệt. Trước khi đi khỏi, ta đã hỏi Rùa Vàng cách ứng phó khi giặc trở lại xâm lược nước mình bởi ta lo lắng cho an nguy của bá tánh và bởi khi Rùa Vàng đi khỏi cũng là lúc ta mất đi một cận thần đáng tin cậy. Trước khi đi, Rùa Vàng đã tháo vuốt của ngài ấy ra đưa ta và căn dặn “ Đem vật này làm lẫy nỏ, nhằm quân giặc mà bắn thì không lo gì nữa”. Ta nghe lời căn dặn của ngài, nhận lấy vuốt, trong lòng bỗng an tâm, vững tin hơn. Ngay lập tức, ta lệnh cho Cao Lỗ - Một vị tướng vô cùng tài giỏi mà ta tin tưởng chế tạo ngay một chiếc nỏ từ vuốt Rùa Vàng và đặt tên là “Linh quang Kim Quy thần cơ”. Thế nhưng thời khắc hòa bình kéo dài không lâu, đất nước ta lại ngợp bóng quân thù, Triệu Đà cử binh sang xâm lược nước ta. May mắn thay, Âu Lạc ta được sự giúp sức của nỏ thần nên bách chiến bách thắng, quân giặc bại trận, sợ hãi chạy về Trâu Sơn đắp lũy xin hòa. Chẳng mấy chốc, cả đất nước không còn một bóng giặc, giang sơn ta lại trở nên thái hòa. Bẵng đi một thời gian sau, Triệu Đà ngỏ ý muốn cầu hôn Mị Châu cho con trai, dùng cuộc hôn nhân này để giữ mối hòa hiếu và tình hữu nghị giữa hai nước. Ta cả tin chấp nhận ngay lời hắn và đến bây giờ ta nghĩ đó chắc chắn là sai lầm lớn nhất của đời ta. Ta chủ quan cho phép Trọng Thủy ở lại thành và chẳng nghĩ rằng cuộc hôn nhân được mưu tính này lại là con dao kết liễu cuộc đời ta. Trọng Thủy theo mưu tính của Triệu Đà đã thành công lợi dụng đứa con gái mà ta yêu nhất cho xem nỏ thần rồi dùng kế đánh tráo nó mang về phương Bắc. Có được nỏ thần trong tay, Triệu Đà không do dự ngay lập tức phái binh sang một lần nữa xâm lược Âu Lạc ta. Ta vì chủ quan, không hay rằng nỏ thần mà mình hết mực tin cậy đã bị đánh tráo nên không hề tỏ ra nao núng. Nhưng khi giặc đã áp đến sát thành, ta lúc này mới nhận ra tình cảnh éo le của bản thân, nỏ thần mà ta đang cầm trong tay là giả. Nó được chế tác trông giống nỏ thần thật đến từng chi tiết, vì lẽ đó mà suốt bao lâu qua ta chưa từng nhận ra. Xem thêm Phân tích nhân vật An Dương Vương Cảm nhận nhân vật Trọng Thủy hay nhất Bài học rút ra từ truyện An Dương Vương Tình cảnh cấp bách, thành Cổ Loa thất thủ, ta đành lên ngựa cùng Mị Châu nhằm về phương Nam mà chạy. Thế nhưng bất luận ta chạy đến đâu, quân giặc vẫn ráo riết lùng ra ta một cách dễ dàng. Mệt mỏi, bất lực, ta cứ chạy trong vô thức nhưng chỉ cần một tấc đất mà móng ngựa ta đã đặt lên, quân giặc đều phát hiện và đánh đuổi, chúng dồn ta đến bờ biển, ta lúc này mới phát hiện mình đang ở đường cùng. Ta đau đớn, bất lực mà hét lên “Trời hại ta, sứ Thanh Giang ở đâu mau mau lại cứu”. Sóng biển bỗng vỗ mạnh dữ dội từng hồi, bọt biển trắng xóa cả một khoảng trời, thần Kim Quy bỗng nổi lên và hét lớn “Kẻ ngồi sau ngựa chính là giặc đó.” Ta quay người lại và không thể tin vào mắt mình, tất cả các cung đường nơi ta chạy trốn đều trắng xóa lông ngỗng, hóa ra đây chính là lý do dẫu ta có trốn tận chân trời quân Triệu Đà cũng dễ dàng phát hiện. Kẻ lại toàn bộ câu chuyện qua lời An Dương Vương Thế nhưng càng đau đớn hơn, ta nhận ra trên tay đứa con gái mà ta yêu nhất là chiếc áo lông ngỗng, ta không tin rằng đường đường là con gái của vị vua trị vì cả một giang sơn lại dễ dàng bán rẻ đồng bào ta cho giặc. Đau đớn, tức giận vì bị chính đứa con của mình phản bội ta đau lòng tuốt kiếm chém Mị Châu. Mị Châu lúc này khấn với ta “Thiếp là phận gái, nếu có lòng phản nghịch mưu hại cha, chết đi sẽ biến thành cát bụi. Nếu một lòng trung hiếu mà bị người lừa dối thì chết đi sẽ biến thành châu ngọc để rửa sạch mối thù”. Tuy nó là máu mủ, là ruột rà của ta nhưng với cương vị là người đứng đầu cả một dân tộc, phản nghịch bất trung là tội mãi mãi không thể tha thứ. Ta đành bỏ lại cả một giang sơn ở sau lưng, cùng bao đau đớn, căm thù theo Rùa Vàng rẽ nước đi sâu xuống đáy biển khơi. Về sau ta nghe được rằng, khi Mị Châu chết ở bờ biển, máu chảy xuống nước trai ăn vào tạo thành hạt châu. Trọng Thủy đến đó, thấy tân nương của mình đã chết, mang xác về thành mai táng, linh thiêng thay, xác con gái ta lại biến thành ngọc thạch. Ta từng căm giận cha con Trọng Thủy đến tột cùng nhưng khi nghe kể Trọng Thủy vì đau đớn, nhớ mong Mị Châu mà không chịu nổi rốt cuộc lại tự tử ở giếng, ta cũng không khỏi đau xót. Tương truyền nước ở giếng ấy rửa ngọc ở biển Đông lại sáng và đẹp vô cùng. Xem thêm Dàn ý phân tích truyền thuyết An Dương Vương và Mị Châu- Trọng Thủy Bài mẫu phân tích truyện An Dương Vương và Mị Châu- Trọng Thủy Kết bài Câu chuyện đau thương của ta về sau vẫn được truyền đến muôn đời, trở thành bài học mà mỗi khi nhớ lại ta đều cảm thấy đau xót bởi nó được trả giá bằng cả tính mạng của con gái ta. Chỉ vì những phút giây lơ là, thiếu cảnh giác cùng những chủ quan mà ta đã đánh mất cả một giang sơn và Mị Châu – người ta yêu quý nhất. Đó mãi mãi là bài học xương máu mà ta dùng cả đời khắc trong tim.
Giờ đã quá nửa đêm, nhưng thật kì lạ, ta không cảm thấy buồn ngủ chút nào. Ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài ô cửa sổ phòng mình, ta chỉ thấy một mảng màu đen tối. Cũng phải, nơi đây là thủy cung, ở tận sâu dưới đáy biển, nơi mà ánh sáng của mặt trời và các vì sao không thể với tới. Đã lâu lắm rồi, ta chưa được ngắm nhìn những ánh sáng đó. Từ cái ngày bi kịch đã diễn ra. Và An Dương Vương ta – người từng là vua của nước Âu Lạc – chính là một trong những nguyên nhân gây nên bi kịch đó. – Ngài còn chưa ngủ sao, An Dương Vương? Ta quay đầu về phía phát ra giọng nói, đối mặt với vua Thủy Tề – vị vua của biển cả – đang đứng trước cửa ra vào. – Không phải ngài cũng vậy sao, vua Thủy Tề? – Cũng phải. Xin lỗi ngài vì đã tự tiện vào phòng. Và xin ngài hãy cứ gọi ta là Thủy Tề. Chúng ta đã là bạn trong suốt hàng thập kỉ qua rồi mà. Ta đáp lại – Vâng! Và ngài cũng không cần xin lỗi đâu. Dù sao đây cũng là cung điện của ngài mà. Ngài ấy mỉm cười rồi đi tới đứng cạnh ta bên cửa sổ để cùng nhìn ra bên ngoài. Ngài hỏi – Không biết có chuyện gì đã khiến ngài bận tâm tới nỗi mất ngủ như vậy? Ngài có thể cho ta biết không? Ta im lặng, không muốn nói. Rồi ngài lại hỏi – Có phải ngài lại nhớ tới lí do ngài ở đây không? Ta chỉ gật đầu. – Dù đã được nghe thần Kim Quy kể lại nhưng ta vẫn mong có dịp được ngài kể cho chi tiết hơn. Ta chợt bật cười, nói – Vậy thì có lẽ đây là dịp thích hợp phải không? Có lẽ tối nay hai ta sẽ đều không ngủ được rồi. – Phải! – Ngài ấy bật cười lại và ta bắt đầu kể lại câu chuyện của mình. Cách đây rất lâu rồi, nước Âu Lạc của ta luôn là “miếng mồi ngon” cho các nước láng giềng. Vậy nên, để bảo vệ đất nước, ta đã quyết định xây một tòa thành ở đất Việt Thường. Nhưng, cứ hễ đắp tới đâu lại lở tới đó. Ta lập đàn trai giới, cầu đảo bách thần. Bỗng một ngày nọ, một cụ già – có lẽ từ phương đông – tới, mách cho ta rằng “Sẽ có sứ Thanh Giang tới cùng nhà vua xây dựng thành mới thành công”. Quả thật, ngày hôm sau, thần Kim Quy – người tự xưng là sứ Thanh Giang – xuất hiện khi ta đang đợi ở cửa đông. Ta đã cho người dùng xe bằng vàng rước vào trong thành. Chỉ trong nửa tháng thì tòa thành xây xong. Ta gọi nó là Loa Thành hay còn có tên gọi khác là Quỷ Long Thành. Thần Kim Quy ở lại ba năm rồi ra về. Trước khi từ biệt, ta có hỏi thần cách bảo vệ thành nếu giặc tới. Thần Kim Quy đã rút vuốt ra rồi đưa cho ta và dặn dò dùng nó làm lẫy nỏ. Nhờ nỏ thần làm từ vuốt của thần Kim Quy, ta đã đánh tan được quân Đà. Nỏ thần đó được gọi là nỏ “Linh quang Kim Quy thần cơ”. Không bao lâu sau, vua Đà tới xin cho con trai hắn là Trọng Thủy được cưới con gái ta là Mị Châu. Ta đã đồng ý, và đó chính là sai lầm lớn nhất của cuộc đời ta. Sai lầm này nối tiếp sai lầm khác, ta đã để cho Kim Trọng ở lại trong cung của ta. Để rồi, nỏ thần rơi vào tay quân Đà lúc nào không hay. Khi quân Đà kéo tới, ta vì cậy có nỏ thần mà vẫn điềm nhiên đánh cờ. Lúc phát hiện ra nỏ thần đã bị đánh tráo thì đã quá muộn. Ta cùng Mị Châu cưỡi ngựa chạy về phía Nam. Chạy tới bước đường cùng cũng chính là bờ biển, không có thuyền qua lại nên ta bèn gọi thần Kim Quy tới giúp. Nhưng, ai mà ngờ rằng, nhờ thần hét lên mà ta mới biết ta bị phản bội bởi chính con gái mình. Kìm nén lại nước mắt và nỗi đau khổ, ta đã tuốt kiếm chém con mình rồi đi xuống biển cùng thần Kim Quy. – Tới bây giờ, ta vẫn còn nhớ rất rõ lời trăn trối cuối cùng của Mị Châu. Ta vừa nói, vừa nhớ lại câu nói đó “Thiếp là phận gái, nếu có lòng phản nghịch mưu hại cha, chết đi sẽ biến thành cát bụi. Nếu một lòng trung hiếu mà bị người lừa dối thì chết đi sẽ biến thành châu ngọc để rửa sạch mối nhục thù.” Im lặng bao trùm không gian giữa hai bọn ta một lúc, cho tới khi Thủy Tề là người phá vỡ nó. – Ta tin chắc Mị Châu không có lòng phản nghịch mưu hại ngài và chắc chắn con bé đã trở thành viên châu ngọc đẹp nhất thế gian này. Nghe vậy, ta mỉm cười nhưng ánh mắt vẫn luôn hướng xuống sàn, đáp – Cảm ơn ngài, Thủy Tề. Nghe vậy, ta rất vui. Một lần nữa, không gian lại bao trùm bởi im lặng. Nhưng rồi lại bị phá vỡ bởi tiếng nói ngoài cửa sổ. – A! Tìm thấy hai ngài ở đây. – Là thần Kim Quy nói. – Đã tới giờ lên triều rồi. Hai ngài phải nhanh lên. Thủy Tề hết nhìn thần Kim Quy rồi lại nhìn ta, bật cười, nói – Có vẻ chúng ta mải nói chuyện tới nỗi quên cả thời gian rồi. Thôi, ta đi chuẩn bị đây. – Vâng. – Ta đáp. Ta quay về phía cửa sổ khi Thủy Tề đã ra khỏi phòng, phát hiện ra thần Kim Quy còn ở đó. Ta hỏi – Thần còn gì muốn nói sao? Thần nhìn ta rồi bắt đầu nói – Ngài vẫn tự trách bản thân vì lỗi lầm trong quá khứ. Xin hãy dừng lại đi. Người dân nước Âu Lạc, à không, người dân nước Việt Nam đã giành lại được những gì thuộc về họ. Và họ không những không trách ngài mà còn ca ngợi, ghi nhớ công ơn của ngài kìa. Ta mỉm cười, đáp – Cám ơn thần! Ta rất cảm kích! Thật tốt khi biết được những hậu duệ của nhân dân ta kiên cường, bất khuất và mạnh mẽ như thế nào. – Đúng vậy! Chúng tôi cũng mong ngài sẽ thôi dằn vặt bản thân vì chuyện cũ mà vui vẻ sống cùng chúng tôi. – Đương nhiên rồi! Nhận được câu trả lời, thần Kim Quy mỉm cười rồi bơi đi. Quả thật, sau chuyện này, ta cảm thấy lồng ngực ta như trút bỏ đi hơn tấn gánh nặng. Nhưng vẫn còn thứ gì đó khiến con tim ta quặn lại. Ta lắc đầu, đứng dậy chuẩn bị cho mình. Chợt, ta nghe thấy một giọng nói quen thuộc, vang vọng trong không gian, khiến cho ta đổ lệ. Vì đây là giọng của Mị Châu, con gái yêu của ta. – Con xin lỗi và cảm ơn cha rất nhiều!
nhập vai mị châu kể lại chuyện an dương vương