[Nếu Mẹ từ chối thì thế giới đã tốt đẹp hơn nhiều. TCN] 1. Mẹ đã khóc vì có thể bị hiểu lầm mang thai mà không có chồng (Mt 1:18-25). [Các học giả nghiên cứu Thánh Kinh không có hiểu lầm mà hiểu rất đúng, Mary là cô gái ngoan, không ở trong "thế gian sự thường". TCN] 2. Mẹ đã khóc vì có thể bị ném đá cho chết vì đã mang thai (Đnl 22:21).
Đã có lần em nói với anh, anh là người đem đến cho em những niềm vui trong cuộc sống nhưng cũng đem đến cho em rất nhiều nỗi buồn. Vậy Giáng sinh năm nay, anh sẽ xin ông già Noel một điều ước đó là mang những nỗi buồn của em đi chỉ để lại những khoảnh khắc vui vẻ
Lời chúc này gửi đến nhân ngày sinh nhật công ty. Chúc công ty có một năm thành công, phát triển bền vững và đột phá thành công. Chúc công ty ngày càng lớn mạnh, sẽ là chỗ dựa vững chắc cho nhân viên, là sự lựa chọn hàng đầu của mọi khách hàng. Hôm nay là sinh nhật
21."Tố Diệp, tôi cho em hay, tôi sẽ không để em đi. Tôi sẽ quấn lấy em, bám lấy em cả đời này, bất luận em đi tới đâu tôi cũng sẽ đi bám riết lấy em như ma, nhất quyết không buông." 22."Đúng vậy, tôi khốn kiếp, vì tôi phát hiện mình sắp mất em rồi.
FIRE = Financial Independence (FI) + Retire Early (RE) FIRE: Như đã viết, FIRE gồm có hai vế: (1) Độc lập tài chính và (2) Về hưu sớm. Nhiều người nghe thấy vế "về hưu sớm" (RE) là đã giãy nảy, kiểu "tôi không thể về hưu được!" nhưng thực sự vế "độc lập tài chính
EJnXb. BlurbCảnh báo 18+. Đây là truyện có yếu tố 18+, bạn cần cân nhắc trước khi xem!Bạn muốn đọc một truyện H+++, thịt thà đầy đủ, ngược thân tơi tả, ngược tâm tàn tạ mà ngôn từ vẫn tao nhã, không thô tục?Bạn muốn đọc một chuyện tình cảm động, một sự hy sinh vô tận của nam chính dành cho nữ chính?Câu chuyện này có thể đáp ứng được những điều đó “Nguyện hy sinh tất cả vì em!”Cô là đội phó của đội đặc nhiệm Thanh Trừng, chuyên đi thanh lý và trừng trị những việc làm ăn phi pháp của các tập đoàn trên những tinh cầu nhỏ xoay quanh Mẫu là thủ lĩnh của một băng nhóm nhỏ trên tinh cầu Dục Vọng, vốn chỉ thu lưu và bảo bọc cho những đứa trẻ cơ nhỡ không nơi nương có vẻ ngoài yếu ớt, sức khỏe cũng không tốt, nhưng lại rất liều lĩnh và bất chấp tất cả để hoàn thành nhiệm vụ. Vì cô nghĩ rằng mình chẳng còn ai quan có vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, giỏi võ khỏe mạnh, nhưng lại rất cẩn trọng, dám nhún nhường và lùi bước trước hiểm nguy. Vì anh nghĩ rằng mình còn nhiều người phải quan một lần chấp hành nhiệm vụ ở tinh cầu Dục Vọng, cô cố ý tiếp cận anh, gia nhập nhóm của anh. Mục đích ban đầu của cô chỉ là muốn lợi dụng anh để tiến đến gần mục tiêu. Nhưng rồi cô yêu anh lúc nào không biết. Và khi cô nhận ra cô còn có người để yêu thương và quan tâm thì thân thế bị bại anh biết được sự thật về cô, anh chẳng những không oán hận mà còn nghĩ cách để giúp cô, cứu cô, che giấu cho rồi anh bị kẻ thù của cô bắt được. Chúng đã tra tấn anh tàn bạo, hòng ép buộc anh khai ra nơi ẩn nấp của tận mắt nhìn thấy thảm cảnh của anh, thấy anh vì cô mà phải chịu đựng những đòn thù kinh rồi sau đó, cô lại mất đi trí nhớ, không chỉ quên đi anh, quên sự hy sinh của anh, mà chính cô cũng góp phần tra tấn anh cả về thể xác lẫn tinh sẽ phải trải qua những sự tra tấn nào? Khi thân thể và tâm hồn đều đã bị ngược đãi đến cùng cực, anh đã xảy ra chuyển biến gì? Đến cuối cùng, giữa anh và cô có thể có được kết quả nào không?Sau tất cả, anh vẫn là Nguyện. Anh yêu cô! Nguyện hy sinh tất cả vì em!Free previewChương 1 Rất khó chịu, đúng không? Nguyện hy sinh tất cả vì em. Tinh cầu Dục Vọng. Năm 3021. Tại một căn nhà hoang cách thủ đô khá xa. Nguyện tỉnh dậy trong cơn đau tấy lên khắp toàn thân. Đầu anh nhức buốt. Cơ thể mỏi nhừ. Nguyện muốn đưa tay lên ôm đầu thì phát hiện ra anh đang bị đặt nằm ngửa lên một mặt bàn, hai cổ tay và hai cổ chân bị trói chặt vào bốn chân bàn, khiến anh không còn cách nào vùng vẫy. Làn da của anh không còn một mảnh vải nào che đậy, rờn rợn lên dưới cơn gió phà tới từ cây quạt máy gần đó. Bộ phận nhạy cảm nhất của anh bị phơi bày toàn bộ trong không khí, run run theo từng hơi thở. Một đám đàn bà đang đứng xúm xít quanh bàn, trầm trồ trước cơ thể săn chắc và bộ vị cường tráng kia của anh. - Chao ôi, cơ bắp cuồn cuộn nhé! Lúc nó mặc quần áo, tao cứ tưởng nó gầy gò. Không ngờ lột hết ra rồi, nó lại... ngon như vậy! - Cái đó của nó cũng thật ngon lành đấy! Tao đã chơi qua rất nhiều cái, chưa thấy cái nào tốt như vậy! - Chỉ mới nhìn bề ngoài thôi đã khen tốt rồi? Mày đã thử bao giờ đâu? - Thì chị đại đang chuẩn bị cho chúng ta nếm thử nó còn gì? Thằng này hình như còn xử đấy! Nguyện cau mày, quẫn bách cắn môi. Bị nhìn ngắm, chỉ trỏ và bàn luận đầy khiếm nhã như thế khiến anh vừa xấu hổ vừa tức giận. Nhưng tay chân đều đã bị trói chặt, anh không còn cách nào khác ngoài việc chịu đựng. Một ả đàn bà vạm vỡ bước tới bên bàn, nắm lấy mái tóc rối tung của Nguyện kéo mạnh, giật đầu của anh dậy. Một ả khác lấy ra một cây kim tiêm đã chứa đầy thứ nước vàng nhạt. Ả lạnh lùng ghim kim tiêm vào cổ của anh, bơm hết chất thuốc đó vào. Sau đó, cả bọn lại khoanh tay, đứng nhìn. Thuốc vừa tan vào máu, Nguyện cảm thấy toàn thân có một luồng khí nóng cuồn cuộn dâng trào, rần rật khắp thân thể. Nóng quá! Ngứa quá! Khó chịu quá! Anh bắt đầu uốn éo cơ thể, muốn thoát khỏi trói buộc để tìm cách giải tỏa những xúc cảm phức tạp kia, cũng muốn dùng sự ma sát với mặt bàn lạnh lẽo để giảm bớt cơn nóng và ngứa ngáy. Gương mặt anh nhăn nhó và đỏ bừng. Nguyện đã đoán được bọn đàn bà kia tiêm cho anh loại thuốc gì, và từ đó, hiểu ra những ham muốn này của cơ thể là đang đòi hỏi điều gì. Anh nghiến chặt răng, cố gắng không phát ra tiếng, không muốn khuất phục. Bộ dáng quật cường của Nguyện khiến lũ đàn bà càng thêm thích thú. Ả đàn bà vạm vỡ ban nãy nắm đầu anh lại tiến tới. Lần này, ả không nắm tóc của anh nữa, mà đưa tay nắm chặt một phần thân thể nóng rực của anh đang giương cao đòi được thỏa mãn. Đột ngột bị siết chặt, thân thể của Nguyện càng thêm nóng rực, càng thêm vươn cao. Ả đàn bà bóp mạnh, rồi vuốt nhẹ, vuốt mạnh, rồi lại nhẹ nhàng mơn trớn. Ả rất thành thạo trong việc điều khiển thân thể của đàn ông. Dù là những gã tay chơi lão luyện cũng không thể chịu nổi trước kỹ năng của ả. Huống chi, Nguyện chỉ là một chàng trai chưa từng trải qua chuyện này. Cơ thể của anh nhanh chóng thuận theo những động tác của ả đàn bà, trương to lên, căng cứng. Toàn thân của anh gồng cứng ngắc nhưng vẫn không kềm chế được mà uốn éo theo từng đợt thủy triều lúc mạnh lúc nhẹ mà bàn tay thô ráp của ả đàn bà tác động vào giữa thân anh. Nhưng đúng lúc anh chuẩn bị phóng thích cả lý trí và nhân phẩm ra bên ngoài mà cam chịu khuất phục, thì ả đàn bà lại ngăn cấm. Ả đàn bà vẫn dùng một tay thực hiện hàng loạt động tác trêu đùa thân thể của chàng trai. Bàn tay còn lại của ả cầm một cây kim loại dài gồm rất nhiều những viên bi bằng sắt được hàn lại với nhau. Đợi lúc Nguyện vừa ưỡn người lên, bàn tay phài của ả vẫn giữ chặt thân thể của anh, bàn tay trái lại chuẩn xác ghim thanh kim loại kỳ lạ ấy vào giữa phần thịt đã vô cùng mẫn cảm của anh, không hề thương tiếc mà ấn mạnh. Thanh kim loại với những viên bi bằng sắt tròn xuyên thẳng vào bên trong cơ thể của anh, lút đến tận chuôi. A... a... a... a... Nguyện không kềm được nữa, thét lên trong tột cùng đau đớn và khổ sở. Ả đàn bà lại bấm một cái vào phần chuôi của thanh kim loại kia. Năm cái móng sắt từ nơi đó bật ra rồi cắm phập thật mạnh xuống thân thể của anh, siết lại. A... a... a... a... Nguyện lại hét lên. Thanh kim loại đã ghim chặt vào thân thể của anh, những vuốt sắt để cố định nó thì bấu chặt vào phần bên ngoài của cơ thể. Đau đớn và bí bách. Anh giãy giụa và vùng vẫy dữ dội. Anh muốn thoát ra, muốn rút thanh kim loại đó ra, muốn phóng thích bản thân,... nhưng vô vọng. những giãy giụa và vùng vẫy của anh bị dây trói khống chế, chỉ còn là quằn quại và run rẩy. Ả đàn bà buông thân thể của Nguyện ra, bước đến bên tai anh, dịu dàng cất giọng dụ dỗ - Rất khó chịu, đúng không? Chỉ cần mày khai ra chỗ của con nhỏ tên Như Ý đó, thì tao sẽ tha cho mày. Không chỉ vậy, tao sẽ còn giúp mày thỏa mãn, khiến mày sung sướng đến tột đỉnh. Nếu mày vẫn ngoan cố thì... tao còn rất nhiều trò hay đang chờ mày ở phía sau, khiến mày khổ sở đến tột cùng. Chỉ là... không biết mày có còn sức để chịu đựng, và còn mạng để đón nhận hay không thôi. Thế nào? Nguyện thở dốc từng cơn, hổn hển nói - Tôi... tôi không biết... - Hừ! Đồ ngoan cố! Vậy thì mày đừng trách tao! Ả đàn bà gằn giọng. Ả lấy ra một thanh kim loại khác có rất nhiều nút bấm, giơ ra trước mặt Nguyện , nhếch mép cười, ngả ngớn hỏi - Có biết đây là gì không? Đám tay chân của ả nhao nhao lên không biết. Ả đàn bà hừ lạnh, cao giọng - Đồ ngu! Đây là bộ điều khiển! - Điều khiển cái gì vậy, chị đại? - Điều khiển rất nhiều thứ! Ả đàn bà vừa nói vừa bấm một cái nút trên đó. Nguyện lại hét lên. A... a... a... a... Trời ơi! Thanh kim loại đang ghim chặt trong thân thể của anh... nó... nó chuyển động! A... Nó rung rất mạnh! A... Nó lại rung mạnh hơn! A... Cơ thể của anh đã tê dại trong sự giằng xé giữa đau đớn và khoái cảm! A! Thanh kim loại không rung nữa, mà nó giật từng cơn! A... Nguyện vật vã kêu gào. Ả đàn bà lấy một miếng giẻ nhét vào miệng anh, ngăn tiếng kêu không cho vang ra. Sau đó, ả sai đàn em đi mua cơm hộp. Rồi cả đám ngồi bệt xuống đất, vây quanh chiếc bàn duy nhất kia, vừa ăn cơm vừa nhìn chàng trai đang bị dày vò từng cơn. Anh vẫn cố gắng chống chọi, cố gắng chịu đựng. Anh là Nguyện. Nguyện hy sinh tất cả vì em. Dreame-Editor's pickVua Mafia muốn tôiNgười yêu của nô lệĐó chính xác là lệnh của trùm mafiaThời điểm thích hợpTưởng Chỉ Là Thích, Không Ngờ Là YêuTình Đầu Trao Trả Thiên ThuĐạo Phi Đương Đạo Phúc Hắc Vương Gia Xin Hãy Tiếp Chiêu
Có mấy ai nhìn lại khi yêu mình chịu hy sinh ít nhiều? ... Phải chăng vì, anh cứ nghĩ em ngây dại? Chính lúc anh để cô ta xen vào cuộc sống giữa chúng ta. Đã quá một lần em nghĩ đến làm chuyện chẳng nên với bản yêu của em lúc đó không còn đủ lớn để hy sinh nữa rồi. Em phải làm sao để thay đổi được con người của anh, phải làm sao để ngăn nỗi buồn mỗi khi bên thời điểm này em đã hi sinh vì anh quá nhiều, nên giờ đây em muốn chia tay, chia tay đi để mình biết đâu là điều cần thiết trong cuộc đời mình. Chia tay đi để một người nào đó sẽ mang lại điều trọn vẹn hơn cho người đã hy sinh rất nhiều để được bên anh và thương anh như bây giờ. Vì sao anh chẳng biết được rằng em đã yêu anh nhiều như thế nào. Để rồi bây giờ dù yêu anh rất nhiều nhưng vì quá tổn thương em đã chấp nhận rời gian kia bao người chỉ cần anh và dù cho bao nhiêu gian khó anh không màng. Em sẽ hi sinh tất cả vì anh , chỉ mong sao ta đừng để lạc mất tất cả những điều em đã hi sinh, anh chỉ nói một câu xin lỗi và chọn cô taCó lẽ em đã bị tổn thương nhiều lắm vì anh. Bởi lẽ không có gì đau bằng khi ta yêu bằng con tim chân thành nhưng lại luôn bị đối phương ngờ vực. Đáng đau khổ hơn nữa là họ luôn nghi ngờ ta sẽ giống một kẻ tồi tệ trước đó. Điều ấy là một sự tổn thương rất lớn. Anh biết đã tìm mọi cách để đẩy anh ra thật xa vì em không dám tin hạnh phúc mình có trong tay là thật. Em thà chọn cô đơn còn hơn là một lần nữa tổn thương vì người mình em nhận ra em yêu anh quá mất rồi thì em lại càng lo sợ. Ngày trước em đã từng yêu và tin như thế, nhưng em nhận được gì…Em chỉ biết mỉm cười bước qua anh như chưa từng quen. Tại sao mình không yêu nhau thật tử tế rồi cùng nhau hưởng thụ thanh xuân tươi đẹp. Đã từng yêu nhau như thế, đã từng hy sinh nhiều đến vậy, rốt cuộc cuối cùng nhận lại chỉ là những nỗi em là một cô gái đã từng trải qua rất nhiều thương tổn nên trái tim giờ cũng chẳng còn rạo rực và nồng nàn như thương một người càng nhiều bao nhiêu, bị người ta bỏ rơi lại đau đớn gấp trăm ngàn lần. Có lẽ, cảm giác ấy đối với em một lần là quá kết Con gái khi yêu họ sẽ dốc hết sức, hết lòng để yêu thương, quan tâm, chăm sóc và thậm chí hi sinh rất nhiều vì người đàn ông. Bởi vậy, đàn ông hãy biết trân trọng và yêu thương lấy những người phụ nữ như vậy. Bởi họ xứng đáng.
Hình ẢnhJesus Christ depicted in red and black robes. Christ is talking to a rich young man. Christ has His arms extended as He gestures toward a poorly dressed man and woman. The painting depicts the event wherein Christ was approached by a young man who inquired of Christ what he should do to gain eternal life. Christ instructed him to obey the commandments and to give his wealth to the poor and follow Him. The young man was unable to part with his wealth and went away sorrowfully. Matthew 1916-26 Mark 1017-27 Luke 1818-27 Ý Nghĩa của Sự Hy Sinh Sự hy sinh có nghĩa là dâng lên Chúa bất cứ điều gì Ngài đòi hỏi về thời giờ, của cải vật chất và năng lực của chúng ta để đẩy mạnh công việc của Ngài. Chúa đã truyền lệnh “Trước hết hãy tìm kiếm nước Đức Chúa Trời và sự công bình của Ngài” Ma Thi Ơ 633. Sự sẵn lòng hy sinh của chúng ta là một sự chứng tỏ lòng tận tụy của chúng ta đối với Thượng Đế. Con người thường bị thử thách và trắc nghiệm để xem họ có đặt những sự việc của Thượng Đế làm ưu tiên trong cuộc sống của họ không. Tại sao sự hy sinh như Chúa đòi hỏi mà không trông mong được đền đáp lại với bất cứ điều gì là quan trọng? Luật Hy Sinh Đã được Thực Hành Từ Thời Xưa Ý nghĩa của sự hy sinh được thực hiện bởi dân giao ước của Chúa thời xưa là gì? Từ thời A Đam và Ê Va cho đến thời Chúa Giê Su Ky Tô, dân của Chúa đã thực hành luật hy sinh. Họ được truyền lệnh phải dâng hiến những con vật đầu lòng trong các đàn gia súc của họ để làm lễ vật hy sinh. Những con vật này phải được toàn vẹn, không có tì vết. Giáo lễ được ban cho để nhắc người ta nhớ rằng Chúa Giê Su Ky Tô, Con Đầu Lòng của Đức Chúa Cha, sẽ đến thế gian. Ngài sẽ toàn vẹn về mọi phương diện và Ngài sẽ tự phó mình làm lễ vật hy sinh vì các tội lỗi của chúng ta xin xem Môi Se 55–8. Quả thật Chúa Giê Su đã đến và tự phó mình làm lễ vật hy sinh, y như con người đã được giảng dạy là Ngài sẽ làm như vậy. Nhờ vào sự hy sinh của Ngài, mọi người sẽ được cứu khỏi cái chết thể xác bằng Sự Phục Sinh và tất cả đều có thể được cứu khỏi các tội lỗi của họ qua đức tin nơi Chúa Giê Su Ky Tô xin xem chương 12 trong sách này. Sự hy sinh chuộc tội của Đấng Ky Tô đã đánh dấu việc kết thúc những của lễ hy sinh bằng máu. Của lễ hy sinh bằng máu như vậy đã được thay thế bằng giáo lễ Tiệc Thánh. Giáo lễ Tiệc Thánh đã được ban cho để nhắc chúng ta nhớ đến sự hy sinh vĩ đại của Đấng Cứu Rỗi. Chúng ta nên thường xuyên dự phần Tiệc Thánh. Các biểu tượng bánh và nước nhắc chúng ta nhớ đến thể xác của Đấng Cứu Rỗi và máu của Ngài đã đổ ra cho chúng ta xin xem chương 23 trong sách này. Tại sao Sự Chuộc Tội được xem như là sự hy sinh vĩ đại và cuối cùng? Chúng Ta Vẫn Còn Phải Hy Sinh Ngày nay chúng ta tuân giữ luật hy sinh như thế nào? Mặc dù của lễ hy sinh bằng máu đã chấm dứt, nhưng Chúa vẫn còn đòi hỏi chúng ta phải hy sinh. Nhưng bây giờ Ngài đòi hỏi một loại của lễ dâng khác. Ngài phán “Các ngươi sẽ không còn dâng hiến cho ta sự đổ máu nữa; … các của lễ thiêu sẽ được hủy bỏ. … Và các ngươi chỉ phải hiến dâng cho ta một tấm lòng đau khổ và một tâm hồn thống hối làm của lễ hy sinh” 3 Nê Phi 919–20. Một “tấm lòng đau khổ và một tâm hồn thống hối” có nghĩa là chúng ta dâng lên lòng đau buồn sâu xa về các tội lỗi của mình khi chúng ta tự hạ mình và hối cải các tội lỗi của mình. Chúng Ta Phải Sẵn Lòng Hy Sinh Mọi Điều Chúng Ta Có cho Chúa Tại sao người ta sẵn lòng hy sinh? Sứ Đồ Phao Lô đã viết rằng chúng ta phải trở thành những của lễ hy sinh sống, thánh thiện và được Thượng Đế chấp nhận xin xem Rô Ma 121. Nếu chúng ta phải là một của lễ hy sinh sống, thì chúng ta phải sẵn lòng dâng hết mọi thứ chúng ta có cho Giáo Hội Các Thánh Hữu Ngày Sau của Chúa Giê Su Ky Tô—để xây đắp vương quốc của Thượng Đế trên thế gian và lao nhọc để phát triển Si Ôn xin xem 1 Nê Phi 1337. Một người trai trẻ quyền quý giàu có đã hỏi Đấng Cứu Rỗi “Tôi phải làm gì để được hưởng sự sống đời đời?” Chúa Giê Su đáp “Ngươi đã biết các điều giáo lệnh này Ngươi chớ phạm tội tà dâm; chớ giết người; chớ trộm cướp; chớ nói chứng dối; hãy hiếu kính cha mẹ.” Và người giàu có ấy thưa rằng “Tôi đã giữ tất cả các điều ấy từ thuở nhỏ.” Chúa Giê Su nghe vậy, bèn phán “Còn thiếu cho ngươi một điều hãy bán hết gia tài mình, phân phát cho kẻ nghèo, thì ngươi sẽ có của cải ở trên trời; bấy giờ hãy đến mà theo ta.” Khi người trẻ tuổi nghe mấy lời này thì trở nên buồn rầu. Người ấy giàu có lắm và đã để hết lòng vào những của cải của mình. Xin xem Lu Ca 1818–23; xin xem thêm bức ảnh trong chương này. Người trai trẻ quyền quý ấy là một người tốt. Nhưng khi bị thử thách, thì người ấy đã không sẵn lòng hy sinh các của cải vật chất của mình. Ngược lại, các môn đồ của Chúa là Phi E Rơ và Anh Rê đã sẵn lòng hy sinh mọi thứ vì lợi ích của vương quốc của Thượng Đế. Khi Chúa Giê Su phán cùng họ “Các ngươi hãy theo ta,… hai anh em liền bỏ lưới mà theo Ngài” Ma Thi Ơ 419–20. Cũng giống như các môn đồ, chúng ta có thể dâng hiến các sinh hoạt hằng ngày của mình làm của lễ hy sinh lên Chúa. Chúng ta có thể nói “Ý Cha được nên.” Áp Ra Ham đã làm điều này. Ông sống trên thế gian trước Đấng Ky Tô, trong thời kỳ mà các của lễ hy sinh bằng máu và của lễ thiêu được đòi hỏi. Là một thử thách cho đức tin của Áp Ra Ham, Chúa đã truyền lệnh cho ông phải dâng con trai của ông là Y Sác để làm của lễ hy sinh. Y Sác là con trai duy nhất của Áp Ra Ham và Sa Ra. Lệnh truyền phải dâng con của mình làm của lễ hy sinh là một nỗi đau đớn cùng cực đối với Áp Ra Ham. Tuy nhiên, ông và Y Sác đã làm một cuộc hành trình dài đến Núi Mô Ri A, nơi mà của lễ hy sinh phải được dâng lên. Họ hành trình trong ba ngày. Hãy thử tưởng tượng những ý nghĩ của Áp Ra Ham và nỗi đau lòng của ông. Con trai của ông phải bị hy sinh dâng lên Chúa. Khi họ đến Núi Mô Ri A, Y Sác gánh củi và Áp Ra Ham cầm lửa và con dao đến nơi mà họ phải lập bàn thờ. Y Sác nói “Hỡi cha… củi đây, lửa đây, nhưng chiên con đâu có đặng làm của lễ thiêu?” Áp Ra Ham đáp rằng “Con ơi, chính Đức Chúa Trời sẽ sắm sẵn lấy chiên con.” Đoạn Áp Ra Ham lập một bàn thờ và chất củi lên. Ông trói Y Sác lại và đặt con mình lên đống củi. Rồi ông cầm dao lên đặng giết Y Sác. Vào lúc đó, một thiên sứ của Chúa đã cản ông lại và nói “Áp Ra Ham… đừng tra tay vào mình con trẻ và chớ làm chi hại đến nó; vì bây giờ ta biết rằng ngươi thật kính sợ Đức Chúa Trời, bởi cớ không tiếc với ta con ngươi, tức con một ngươi.” Xin xem Sáng Thế Ký 221–14. Áp Ra Ham chắc hẳn đã tràn ngập nỗi vui mừng khi ông không còn bị đòi hỏi phải hy sinh con mình nữa. Nhưng ông yêu mến Chúa nhiều đến nỗi ông đã sẵn lòng làm bất cứ điều gì Chúa đòi hỏi. Những tấm gương hy sinh nào mà các anh chị em đã thấy trong cuộc sống của những người mà các anh chị em biết? Những tấm gương hy sinh nào mà các anh chị em đã thấy trong cuộc sống của các tổ tiên của mình? trong cuộc sống của các tín hữu đầu tiên của Giáo Hội? trong cuộc sống của những người trong thánh thư? Các anh chị em đã học được điều gì từ các tấm gương này? Sự Hy Sinh Giúp Chúng Ta Chuẩn Bị để Sống Nơi Hiện Diện của Thượng Đế Chỉ qua sự hy sinh chúng ta mới có thể trở nên xứng đáng sống nơi hiện diện của Thượng Đế. Chỉ qua sự hy sinh chúng ta mới có thể vui hưởng cuộc sống vĩnh cửu. Nhiều người sống trước chúng ta đã hy sinh tất cả những gì họ có. Chúng ta phải luôn sẵn lòng làm như vậy nếu chúng ta muốn nhận được phần thưởng quý báu mà họ đã thụ hưởng. Chúng ta có thể không bị đòi hỏi phải hy sinh tất cả mọi điều. Nhưng giống như Áp Ra Ham, chúng ta nên sẵn lòng hy sinh mọi điều để trở nên xứng đáng sống nơi hiện diện của Chúa. Dân của Chúa đã luôn hy sinh rất nhiều và trong nhiều cách thức khác nhau. Một số đã gánh chịu nỗi gian khổ và sự nhạo báng vì phúc âm. Một số người mới cải đạo vào Giáo Hội đã bị khai trừ khỏi gia đình mình. Bạn bè lâu năm đã quay lưng lại với họ. Một số tín hữu đã mất việc làm; một số khác đã bị thiệt mạng. Nhưng Chúa thấy rõ những hy sinh của chúng ta; Ngài hứa “Hễ ai vì danh ta mà bỏ anh em, chị em, cha mẹ, con cái, đất ruộng, nhà cửa, thì người ấy sẽ lãnh bội phần hơn, và được hưởng sự sống đời đời” Ma Thi Ơ 1929. Khi chứng ngôn của chúng ta về phúc âm tăng trưởng, thì chúng ta có thể làm những hy sinh lớn lao hơn cho Chúa. Hãy ghi nhớ những hy sinh đã được thể hiện trong các tấm gương trung thực này Một tín hữu của Giáo Hội ở nước Đức đã để dành tiền thập phân của mình trong nhiều năm cho đến khi một người có thẩm quyền chức tư tế có thể đến nhận số tiền đó. Một giảng viên thăm viếng của Hội Phụ Nữ đã phục vụ trong ba mươi năm mà không hề thiếu xót trong một công việc chỉ định nào. Một nhóm Thánh Hữu ở Nam Phi đã đứng trên xe suốt ba ngày đi đường để có thể đến nghe và thấy vị tiên tri của Chúa. Tại một đại hội giáo vùng ở Mexico, các tín hữu của Giáo hội đã ngủ ở dưới đất và đã nhịn ăn trong những ngày đại hội. Họ đã dùng hết số tiền của họ để có thể tới chỗ tham dự đại hội và không còn tiền để trả cho thức ăn và chỗ ở. Một gia đình nọ đã bán chiếc xe của họ để có số tiền mà họ muốn đóng góp cho quỹ xây cất đền thờ. Một gia đình khác bán căn nhà của họ để có tiền đi đền thờ. Nhiều Thánh Hữu Ngày Sau trung tín có rất ít tiền để sinh sống, vậy mà họ vẫn đóng tiền thập phân và các của lễ của mình. Một anh tín hữu nọ đã hy sinh việc làm của mình bởi vì anh từ chối làm việc ngày Chúa Nhật. Trong một chi nhánh nọ, các thanh thiếu niên đã rộng rãi và tự nguyện ban phát thời giờ của họ để trông coi các trẻ nhỏ trong khi cha mẹ của chúng giúp xây cất nhà hội. Các thanh niên và thiếu nữ đã bỏ hoặc trì hoãn các cơ hội tốt về công ăn việc làm, học vấn hoặc thể thao để phục vụ làm người truyền giáo. Còn nhiều gương khác nữa có thể được nêu lên về những người hy sinh cho Chúa. Tuy nhiên, một chỗ trong vương quốc của Cha Thiên Thượng đáng cho bất cứ sự hy sinh nào của chúng ta về thời giờ, tài năng, nghị lực, tiền bạc và sinh mạng. Qua sự hy sinh, chúng ta có thể đạt được sự hiểu biết từ Chúa rằng chúng ta đã được Ngài chấp nhận xin xem GLGƯ 978. Các anh chị em nghĩ tại sao sự sẵn lòng hy sinh của chúng ta liên quan đến sự sẵn sàng của chúng ta để sống nơi hiện diện của Thượng Đế? Các Câu Thánh Thư Bổ Túc Lu Ca 1216–34 của báu ở đâu, thì lòng cũng ở đó Lu Ca 957–62 sự hy sinh xứng đáng với vương quốc GLGƯ 6423; 9712 ngày nay là một ngày hy sinh GLGƯ 9813–15 những người mất mạng sống vì Chúa thì sẽ tìm thấy lại An Ma 24 dân Am Môn thà hy sinh mạng sống của mình hơn là vi phạm lời thề của họ với Chúa
Em mong mình có được một tình yêu nhẹ nhàng mà sâu sắc. Chào anh,Em hiện chỉ là cô bác sĩ mới ra trường non nớt, ngu ngơ, chưa trải sự đời. Nhưng em rất chịu khó, luôn tìm tòi học hỏi, có tư duy phản biện, có cái nhìn rộng, quan trọng giá trị bền vững hơn là tức thiên về gia đình, xem gia đình là chỗ dựa vững chắc. Em có một quan điểm hơi "dị" nếu xét trong bối cảnh người Việt, đó là vợ chồng mới chính là người quan trọng nhất của người kia. Nếu đã là vợ chồng, phải thành thật yêu thương nhau, thành thật đến với nhau, không thể dễ dàng dứt bỏ. Bên nhau lúc yên bình thì dễ, chỉ khi giông bão vẫn còn bên nhau mới khó, anh nhỉ?Chăm lo cho ba mẹ là đúng đắn, chăm sóc cho con cái càng đúng hơn vì sinh ra được thì phải có trách nhiệm, nhưng em không muốn ba mẹ can thiệp quá sâu vào chuyện con cái. Kể cả bản thân trong vai trò của người con hay người mẹ, em luôn nghĩ ba mẹ chỉ là một người thầy, một chuyên gia để tham khảo ý kiến khi cần, chứ không có quyền can thiệp hay quyết thay con. Ba mẹ cũng không có nghĩa vụ lo cho con cái quá nhiều khi chúng đã trưởng thành. Con cái không có quyền đòi hỏi mà phải tự thân vận động. Em chỉ chấp nhận sống với cha mẹ của cả anh hoặc em khi họ cùng quan điểm, hoặc khi cha mẹ đau yếu không sống riêng với em, khi cha mẹ già yếu mà cần chúng ta, dù cha mẹ có cho, giúp được gì mình hay không, hoàn cảnh mình lúc đó thế nào cũng phải vui vẻ mà làm. Tất nhiên cả cha mẹ của anh và em đều như thế. Nhưng nếu con em mà không muốn, em sẽ không bắt ép. Nếu có thì cảm ơn, không thì mình thu xếp chuyện vô viện dưỡng lão. Mong anh có cùng quan điểm với sợ nhất kiểu suy nghĩ coi bạn đời như người dưng, không có người này thì có người khác, cha mẹ con cái mới là máu mủ. Anh nghĩ xem sống hết lòng cả đời với người dưng đáng sợ cỡ nào, đúng không? Thứ hai, đối với em, nếu thả mà không có con thì cả hai sống với nhau, không chữa trị. Vì xét về dài hạn, tỷ lệ chữa trị thành công không là 100%, nhưng chữa vô sinh sẽ gây áp lực lên người em yêu thương nhất về vật chất cũng như tinh thần là điều không cần thiết. Tức là với em, con cái có cũng được, không có cũng chẳng sao, chất lượng sống của những người đang tồn tại mới là quan trọng công việc và thu nhập em cần anh có thu nhập tối thiểu tự lo cho bản thân. Em cần một thời gian nữa mới ổn định và chắc chắn về sự nghiệp, vì em suy nghĩ đường dài nên sẽ chịu khổ ở hiện tại, có thể thu nhập em không cao lắm. Nếu anh cũng đang như thế, mình sẽ đợi đến khi chắc chắn đủ lo cho bản thân, cha mẹ, con ở mức khá mới sinh con. Em hy vọng dù trai hay gái, có thể không có, một hoặc nhiều nhất là hai bé để chăm lo đầy đủ nhất và tự do thực hiện nhiều dự định khác. Nếu duyên trời không cho, hai đứa sẽ chăm lo nhau đến già, không cần cố gắng bằng mọi cách. Em không quan trọng học thức của anh nhưng mong tầm nhìn của anh rộng hơn em nhé, vì anh hơn tuổi em mà cười.Về việc nhà em cần anh có quan điểm rằng việc nhà là chung. Mình cùng thỏa thuận để chia trước khi kết hôn. Nếu phần việc nào không ai thích làm thì chia sao cho đều nhất. Nếu không thể đều được, anh chọn bên thiệt thòi hơn một chút quản lý tiền bạc anh thích chung hay riêng đều tốt, có điều nếu để tiền riêng thì anh góp vào tiền chung hơn em một tí nhé. Thực ra em muốn trong gia đình không ai chịu thiệt hết, vì em nghĩ người ta hết yêu không phải do mấy cái lớn lao, mà do những khó chịu nhỏ tích tụ dần theo năm tháng. Nếu tình cảm đủ lớn, chúng ta sẵn sàng hy sinh cho người kia, hy sinh trong tâm thế dù ngày mai chia tay vẫn không thấy thiệt thòi, vì cho họ là ta đang được vui vẻ như đi từ thiện, vậy mới hy sinh anh nhé. Nhưng em cứ muốn anh thiệt hơn một xíu nếu không thể chia đều, vì em còn phải đảm đương điều mà anh không làm được, đó là mang thai, sinh con. Nếu anh không muốn có con, em sẵn sàng nhận phần thiệt thòi không thể chia đều ấy nếu anh muốn.Trong tình yêu, quan điểm của em là chung thủy, tôn trọng, tin tưởng và chia sẻ, quan tâm đang tưởng tượng về anhVề ngoại hình chỉ cần anh có thể tự tin sánh bước cùng em. Em cao 1,58 m, nặng 46 kg, số đo 3 vòng là 75-56-93, gương mặt dễ tuổi tác em muốn anh hơn từ 4 đến 12 tuổi. Em nghĩ đó là khoảng tuổi hợp lý để anh có tính cách mà em mong muốn. Em 24 tính cách mong anh điềm đạm, từng trải, có chiều sâu, thích tâm sự với em, thích đọc sách như em. Hy vọng anh biết cách chia sẻ cảm xúc, chia sẻ băn khoăn, còn nếu không nói được thì viết. Em rất thích sự lãng mạn. À anh đừng hiểu nhầm, với em, sự lãng mạn không hẳn chỉ là hoa quà nến rồi nói yêu nhau, mà rất giản đơn tựa vào vai nhau đọc sách; cùng nhau làm một loại thức uống rồi vừa nhâm nhi vừa nghe sách nói; là sáng thứ 7 dắt con đi cà phê ngắm phố phường; là hai người ngồi cùng bàn ăn trong đám tiệc, có thể không cần cạnh nhau nhưng khi cả bàn đều cười, lại bất chợt nhìn nhau chỉ để thấy nụ cười của đối phương; là một sáng cuối tuần em phải đi trực từ sớm nhưng anh ngủ dậy thấy bữa sáng làm sẵn, chai yogurt dâu cho bữa phụ kèm lời nhắn ngọt ngào từ em; là tô cháo nóng khi em đau ốm nằm li bì chợt tỉnh. Em thích một tình yêu nhẹ nhàng mà sâu sắc. Ai muốn gì hãy tự làm, nhưng nếu người kia muốn làm cho mình thì đó là điều ta cần biết kỹ năng theo em, dù là nam hay nữ, tự nấu ăn, rửa chén, dọn dẹp, sắp xếp nhà cửa, bàn làm việc, giặt phơi đồ,... là kỹ năng sống cơ bản và cần thiết. Em mong anh phải biết dù trong gia đình anh có được chia phần đảm đương công việc đó hay không. Em có thể training nếu anh muốn. Vì em muốn những hôm em không về đi trực, chăm người ốm,... cũng sẽ không phải lo lắng cho cha con anh ở vọng gia đình anh thật hòa thuận, yêu thương nhau. Còn em sinh ra và lớn lên ở miền Trung. Ba không may mất sớm. Mẹ em không đi thêm bước nữa mà trọn vẹn lời hứa nuôi con trưởng thành. Em luôn biết ơn vì được là con gái của khoảng cách địa lý em không quan trọng anh đang ở đâu. Nếu anh đã phát triển sự nghiệp ở đâu, em đều có thể chuyển đến, chỉ cần là anh sống từ Đà Nẵng trở vào Nam nhé, vì khí hậu ngoài đèo Hải Vân em không vọng anh thích vận động, là người sống lành mạnh, bụng nhiều "thịt nạc", đầu nhiều tóc, là người có suy nghĩ tích cực, lạc quan, có trách nhiệm và đầy tự lập, tự gì khiến tình yêu đôi mình tan vỡ tứ đổ tường, đánh phụ nữ, dành hơn 30 phút mỗi ngày cho mạng xã hội mà không có mục đích rõ ràng, hiện tại và tương lai chơi game, mối quan hệ khác giới không rõ nhiều người cho rằng em đòi hỏi, nhưng sự thật là hiện tại em ở mức nào thì mới đưa ra tiêu chuẩn ở mức ấy. Có lẽ nhiều người mắng em lắm, nhưng em không quan tâm miệng đời. Nghe câu này chắc anh hoang mang nghĩ em nông nổi, hoang dã, không ai thích nhỉ? cười. Với tính của em, bạn một khi đã chơi với em sẽ rất thân thiết và hết lòng vì em, không giả dối. Em cũng vậy, cho đi với những người bạn sống thật như vậy một cách tin tưởng, không khó chịu cũng không mong cầu đền đáp. Em tin mình có thể mang lại sự thoải mái cho người bên cạnh nếu người đó có quan điểm tương đồng.Do quan điểm khác biệt nên em tìm anh lâu lắm rồi mà không gặp được. Em đã tính nếu tìm anh không ra, em sẽ ở giá đấy. Em chấp nhận một vùng địa lý rộng lớn vậy là anh hiểu rồi. Dù anh đọc thư muộn, chỉ cần anh cảm thấy đã tìm ra người cần tìm, hãy viết thư cho em, vì tin em đi, người như anh không nhiều cùng, em là độc giả trung thành của VnExpress, đã đọc rất nhiều rồi học hỏi các anh chị đi trước nên có thể đâu đó mọi người bắt gặp lời văn "quen quen" của một bài nào đó. Em tham khảo nhiều nhất từ bài "Cô gái ngành dược mong cùng anh đạt mục tiêu tài chính" và "Bạn đời ơi, rồi em sẽ tìm thấy anh" vì em thấy có nhiều quan điểm hợp với mình. Cảm ơn các tác giả rất nhiều. Em sẽ còn trở lại nếu không tìm ra ơn mọi người đã giả gọi vào số 09 6658 1270 giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc Họ tên Beo Tuổi 24 tuổi Nghề nghiệp Y bác sĩ Nơi ở Quận 5, TP Hồ Chí Minh Giới tính Nữ
Tên Tác Phẩm Có Nên Hy Sinh Quá Nhiều? Tác Giả Nguyệt Thiền Thể Loại Tản Văn Sẽ đến lúc bạn không còn muốn vượt cả đại dương chỉ vì người không dám nhảy qua vũng nước vì bạn. * * * "Chúng ta chia tay đi." Tôi bỏ lại một câu nói rồi xoay người bước đi, trong mắt đầy vẻ bình thản, trên môi vương một nụ cười nhạt. Có lẽ đây chính là giải pháp tốt nhất cho cả hai, tôi chọn cách buông bỏ, trả lại tự do cho anh và cũng chính là trả lại sự yên bình cho cõi lòng tôi. Ba năm, một khoảng thời gian không quá dài nhưng đủ để những kỷ niệm kia khắc sâu vào tâm trí tôi, mỗi khi nhắm mắt lại từng hình ảnh quen thuộc cuộn trào như những thước phim, thống trị cõi lòng tôi. Tiếc không? Tiếc, rất tiếc. Đau lòng không? Đau, rất đau. Muốn làm lại không? Không, vốn dĩ chuyện tình nãy đã sớm kết thúc rồi. * * * "Anh ấy online rồi!" Đấy là suy nghĩ duy nhất loé sáng lên trong đầu tôi khi nhìn thấy dấu tick xanh ấy, tôi đã làm trò ngu ngốc này bao lâu rồi? Đến cả bản thân tôi cũng không biết rõ, ngày ngày ngắm nhìn anh online rồi lại offline, những dòng tin đã soạn nhưng mãi vẫn chưa được gửi đi. Tôi sợ, sợ bản thân sẽ làm phiền cuộc sống của anh. Càng sợ hơn là.. Anh không thích tôi. Dấu chấm xanh kia dần vụt tắt cuối cùng chỉ còn lại dòng chữ "Hoạt động 5 phút trước" Tôi buông thõng chiếc điện thoại trong tay, khoé môi kéo lên một nụ cười đầy giễu cợt. "Xuân Hoa ơi Xuân Hoa, mày nhìn đi, mày đang làm điều ngu ngốc gì vậy." Khoảnh khắc ấy thời gian như ngưng đọng, cõi lòng tôi như rơi vào một hố băng thật sâu, làn da cảm nhận được rõ rệt nhiệt độ cực thấp của băng giá. Tôi co quắp người, đặt cằm lên khủy tay, đôi mắt không nhịn được mà liếc nhìn chiếc điện thoại. Tôi vẫn mãi duy trì tư thế ấy, chẳng biết tôi đã ngồi như vậy trong bao lâu, chỉ biết là bầu trời ngoài kia đã bắt đầu nhá nhem tối, bóng đêm dần bao trùm lấy gian phòng, chúng như con quái vật không ngừng gào thét, xâu xé cõi lòng tôi. Ánh đèn neon loé sáng, phản chiếu trên khung cửa sổ, thứ đèn màu lấp lánh in bóng trong đôi mắt trong veo của tôi. "Mười giờ rồi!" Tôi tự nói với chính mình, sắp qua ngày mới rồi sao? Tôi có nên nhắn tin cho anh hay không? Nhưng như vậy có phiền anh không? Một loạt suy nghĩ vẫn vơ lại tiếp tục quanh quẩn trong đầu tôi. Cuối cùng tôi đưa tay với lấy chiếc định thoại, trong mắt đầy vẻ kiên định. "Sinh nhật vui vẻ." Tin nhắn vừa được gửi đi. "Đã xem" Tôi nhìn trân trân vào dòng chữ ấy, trái tim trong lồng ngực đập điên loạn, mọi thứ xung quanh như im bặt. Anh ấy.. Đang trả lời tôi. "Cảm ơn em." Chỉ ba chữ đơn giản nhưng lại có thể khiến tôi vui sướng đến phát điên. Tôi nhoẻn miệng cười, một nụ cười đầy mãn nguyện, mi mắt tôi cong cong, đôi con ngươi ánh lên những tia sáng chói lóa. Cuối cùng tôi cũng đã làm được rồi. Tôi hít sâu một hơi, trả lời anh một cách nhanh nhất. "Vâng, không có gì ạ." Dấu ba chấm đang nhảy muốn liên hồi, tôi hồi hộp chờ đợi tin nhắn từ anh, không khí trong lồng ngực như bị rút cạn, mọi thứ trước mắt mờ dần. Mọi thứ hư ảo như một giấc mơ vậy, tôi đưa tay bấu mạnh vào tay mình, cảm nhận được cơn đau thấu tận tâm cam từ làn da truyền đến. Gương mặt tôi co rúm vì đau, nhưng rồi nụ cười lại một lần nữa hiện hữu, thì ra là thật! Tất cả đều là thật. "Thật không ngờ em vẫn còn nhớ đến anh." "Vâng, em cũng vậy!" Chính bản thân tôi cũng không ngờ mình có thể khắc ghi hình bóng của anh lâu đến như vậy.. Tôi vẫn muốn trò chuyện cùng anh lâu hơn một chút nhưng đã bị dòng tin nhắn của anh chặn lại. "Muộn rồi em không ngủ sao?" "Vâng, em ngủ ngay đây." "Ừm, em ngủ ngon." Tôi không trả lời tin nhắn của anh, cũng không có ý định sẽ trả lời, vì tôi không muốn anh xem nhẹ tình cảm của tôi. Nhưng nghĩ lại quả thật nực cười, có lẽ anh đã sớm nhìn thấu cõi lòng tôi rồi, chỉ là.. Anh không muốn nói ra. * * * Những tưởng mọi thứ đã kết thúc từ dòng tin nhắn chúc ngủ ngon ấy của anh nhưng không, ngay sáng hôm sau tôi vừa mở mắt đã nhận được dòng tin. "Buổi sáng vui vẻ" mà anh gửi đến. Một niềm vui vào lúc sáng sớm ư? Khóe miệng tôi cong lên, ánh mắt nhuộm đầy hạnh phúc. "Vâng, buổi sáng vui vẻ." Chúng tôi bắt đầu chuyện trò như một người bạn cũ, anh ấy vẫn như vậy, vẫn biết cách làm tôi cười, vẫn là lối nói chuyện hóm hỉnh ấy nhưng đã pha thêm một chút trưởng thành. Có lẽ cả anh và tôi đều đã thay đổi ít nhiều, chỉ là chưa một lần nào chúng tôi bộc lộ con người thật của mình ra trước mặt đối phương, giữa chúng tôi có quá nhiều phòng bị. Vào mùa hè năm ấy, anh đã tỏ tình với tôi. Tôi không hề cảm thấy bất ngờ trước kết quả này, vì tôi đã sớm xem anh là một phần trong cuộc sống của tôi. Khoảng thời gian đầu chúng tôi chính là một cặp trời sinh, những tưởng cả hai đều đã tìm được một nửa hoàn hảo cho riêng mình thì tôi chợt nhận ra, có lẽ trong chuyện tình này, chỉ có bản thân là người hy sinh. Còn anh? Cũng chỉ là tìm người thay thế. "Lúc trước anh từng yêu ai rồi sao?" Tôi gối đầu lên cánh tay vững trãi của anh, hỏi một câu vu vơ nhưng ngay khi lời nói ấy vừa được thốt ra, tôi đã có thể cảm nhận rõ rệt nhịp tim của anh hẫng đi một nhịp. "Ừm, đã từng." Giọng nói trầm ấm của anh truyền vào tai tôi. "Người ta bỏ anh sao?" "Ừm, người ta bỏ anh mà đi. Nhưng trong chuyện ấy, tất cả đều là lỗi của anh. Cô ấy không làm gì sai cả." Từng câu từng chữ mà anh nói ra đâm thẳng vào tim tôi. Giọng nói của tôi có phần lạc nhịp. "Vậy sao? Vậy cô ấy tên gì?" "Em không cần biết đâu, dẫu sao cô ấy cũng đã block anh rồi." Block rồi sao? Nhưng tại sao tôi lại cứ có cảm giác là anh rất để tâm đến người ta, vì người ta tốt hơn tôi? Hay là vì.. Chấp niệm? "Anh còn yêu người ta sao?" "Không, không đâu." Lời ấy nói ra là muốn trấn an tôi hay là trấn an chính bản thân anh? Có lẽ là cả hai, bởi lẽ chính bản thân anh cũng không hiểu rõ tình cảm hiện tại của mình. Cõi lòng tôi như bị một chậu nước lạnh dội xuống, khóe mắt chợt cay cay. Tôi trực tiếp nhắm mắt lại, để mặt dòng lệ lăn dài trên mi mắt. * * * "Người ta bỏ chặn anh rồi." Anh đột nhiên nói ra một câu như vậy, động tác trên tay tôi ngừng lại, ánh mắt có vài phần biến hóa. Tôi cố nặn ra một nụ cười nhạt, hôm nay là kỷ niệm một năm yêu nhau, tôi không muốn vì sự nhạy cảm của tôi mà phá hỏng bầu không khí này. "Vậy sao? Thật tốt." "Ừm, nhưng em đừng nghĩ nhiều nhé." Tôi liếc mắt nhìn anh, nói một cách vô hồn. "Vâng, em sẽ không để tâm đâu." * * * Khoảng thời gian về sau, tôi dần nhận thấy sự thay đổi từ bên trong anh, không rõ là do bản thân tôi quá nhạy cảm hay sự thật vốn dĩ là như vậy. Anh đã không còn up hình ảnh hai đứa lên mạng xã hội, những dòng tin nhắn cũng thưa dần, khoảng thời gian giành cho nhau cũng vơi đi, anh cũng chẳng còn đủ kiên nhẫn để dỗ dành tôi. Tôi chính thức trở thành một người cô độc trong mối quan hệ này.. Giáng sinh năm ấy, tôi hỏi anh. "Anh mệt không?" "Mệt" Anh đáp một cách nhẹ bâng, nụ cười trên môi tôi cứng đờ, đôi con ngươi co rút. "Vậy.. Mình.." "Em đừng suốt ngày giận dỗi, anh không có thời gian chạy theo dỗ dành em đâu." Chính khoảnh khắc ấy, tôi cuối cùng cũng đã từ bỏ. "Chia tay đi, lần này là thật." Anh ấy ngẩng đầu, gương mặt đầy kinh hãi. Đôi bàn tay to lớn níu giữ lấy đôi vai mảnh mai của tôi. "Em đừng quấy nữa." Tôi từ từ ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt bình thản đến đáng sợ, cánh môi tôi mấp máy. "Em mệt rồi." Tôi mệt rồi, hy sinh tất thảy vì anh, cố gắng vun vén cái hạnh phúc giả tạo này để rồi thứ tôi nhận lại được chẳng là gì cả. Tôi vì anh mà vượt cả đại dương nhưng anh lại không thể vì tôi mà nhảy qua vũng nước. Tình yêu là cho đi nhưng ai cũng rất khát khao được nhận lại.. Hết. Aquafina và Mạnh Thăng thích bài này. Last edited by a moderator 31 Tháng mười hai 2021 tản văn
vì em đã hy sinh thật nhiều đến như vậy