Ngày đăng: 10:12 22-07-2020. Chương 38 : Cưng chiều. "Ai muốn cướp đi ta?" Hắn nghe được thanh âm cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy nàng mở mê mang ánh mắt nhìn hắn, hắn có chút đau lòng, "Ta cứu tỉnh ngươi sao?" "Không có.
Đọc truyện Sủng Nhĩ Bát Cú (Cưng Chiều Ngươi Không Đủ) miễn phí, cập nhật chương mới nhất nhanh chóng, đã hoàn thành. Hỗ trợ đọc truyện trên di động, máy tính, máy tính bảng.
Q.8 - Chương 828: Không Giới Hạn Cưng Chiều. "Ngươi không phải người ngu, hết thảy nhân duyên đều dựa vào chính ngươi đi phán đoán. Tiễn Thần, ta thừa nhận tu vi của ngươi đà có thể cùng chúng ta chạy song song, nhưng cái này cũng không có thể trờ thành lý do cho chúng
Đọc truyện Hành Trình Cưng Chiều Thê Tử miễn phí, cập nhật chương mới nhất nhanh chóng, đã hoàn thành. Hỗ trợ đọc truyện trên di động, máy tính, máy tính bảng.
Không cưng chiều ngươi thì cưng chiều ai 28178 truyện liên quan hiendai, hiệnđại, langman, ngontinh, nguoc, sung, xuyênkhông, đammỹ, kho truyện tổng hợp hay nhất
vj8p2i. Trọn bộ Cưng Chiều Ngươi Không Đủ Full tập được cập nhật mới nhất tại Truyện Tip đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Cưng Chiều Ngươi Không Đủ Full 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 9/10 🔰 Người đăng ⭐ Truyện Tip Bạn đang theo dõi truyện mới full Cưng Chiều Ngươi Không Đủ của tác giả Thiên Phật Nhân rất hấp dẫn và lôi cuốn. Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ online. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới mới lạ, những tình tiết đặc sắc, đọc truyện Đam Mỹ này để trải nghiệm và cảm nhận bạn nhé. Y Ân ngẩng mạnh đầu, kích động nắm chặt tay mỹ phụ, không dám tin run giọng hỏi“Thật, thật vậy sao? Mẫu thân, Y nhi. . . . . Y nhi có thể đi gặp phụ thân?”“Đương nhiên, đương nhiên!” Mỹ phụ rút tay về, nhìn cổ tay tuyết trắng bị nắm đen, tức giận đến xanh mét mặt mày, một cái tát thiếu chút nữa lại quăng ra nhưng cuối cùng vẫn là nhẫn nhịn, đứng lên lạnh nhạt nói. “Ta hiện tại an bài người đưa ngươi đi, ngươi thành thành thật thật đi theo hắn, đừng gây phiền toái cho người ta, biết không?” Doc truyen cung chieu nguoi khong du lttp truyen chu ebook prc download full. Từ khoá Đọc truyện Cưng Chiều Ngươi Không Đủ full, chương 1, chương cuối. Cưng Chiều Ngươi Không Đủ wattpad truyện full sstruyen truyencv medoctruyen, metruyenchu nội dung truyện Cưng Chiều Ngươi Không Đủ review, Cưng Chiều Ngươi Không Đủ Mangatool Wikidich Truyencuatui truyenfull webtruyen truyenyy , nghe audio Cưng Chiều Ngươi Không Đủ Danh sách chương Cưng Chiều Ngươi Không Đủ Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Còn tiếp Đọc truyện online, đọc truyện hay - Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Trang web truyện Online mới nhất, đọc truyện ngôn tình hay . Web đọc truyện online hỗ trợ đọc truyện trên điện thoại, máy tính bảng, đọc truyện trên iphone, ipaid, điện thoại android tốc độ nhanh nhất. Leave a comment
Y Ân ngẩng mạnh đầu, kích động nắm chặt tay mỹ phụ, không dám tin run giọng hỏi“Thật, thật vậy sao? Mẫu thân, Y nhi. . . . . Y nhi có thể đi gặp phụ thân?”“Đương nhiên, đương nhiên!” Mỹ phụ rút tay về, nhìn cổ tay tuyết trắng bị nắm đen, tức giận đến xanh mét mặt mày, một cái tát thiếu chút nữa lại quăng ra nhưng cuối cùng vẫn là nhẫn nhịn, đứng lên lạnh nhạt nói. “Ta hiện tại an bài người đưa ngươi đi, ngươi thành thành thật thật đi theo hắn, đừng gây phiền toái cho người ta, biết không?”
Thể loại Đam mỹ, nhất thụ lưỡng công một bé cừu non và hai tên sắc lang...^.^Dịch QT ca caBiên tập kiyuubi — 1 – "Cha. . . . . Cha. . . . . Ôm ta. . . . .""Ha ha ha, cha ngươi cẩn thận một chút, đừng làm ta ngã. . . . .""Cha. . . . . Đêm nay mang ta đi chợ. . . . ."Y Ân nằm ở đống cỏ khô, mơ mơ màng màng xuôi tai đến tiếng cười đùa của đệ đệ. Rụt lại thân mình đông cứng, nó ôm lấy đống cỏ trên người nghiêng tai nghe. Đệ đệ đang nói cái gì? Cha. . . . . Cha?Y Ân mở to hai mắt, chui ra khỏi đống cỏ khô, ngã . . . . Phụ thân đã trở lại! Ở gần đây sao? Kia. . . . . Có phải hay không có thể nhìn thấy phụ thân ?Nó một bên nghiêng tai lắng nghe, một bên lần theo tiếng nói vội vàng sờ soạng đi qua. Ánh mắt không tiêu tụ mang theo vui sướng, hôm nay, hôm nay nhất định phải cùng phụ thân trò chuyện."Y Ân, ngươi muốn đi đâu?" Đột nhiên nghe được một giọng nữ, Y Ân run lên, ôm đầu lui ở trên mặt đất, một chút cử động cũng không chân nhẹ nhàng tới gần, một chiếc giầy thêu nhỏ đá vào lưng khiến nó ngã vật ra, sau đó thêm hai cước vào bụng. Y Ân cắn răng không dám kêu đau, cúi đầu xuống, kêu đáng thương "Nương, mẫu thân. . . . .""Câm miệng, ai cho ngươi gọi ta mẫu thân!" Mỹ phụ hướng về phía Y Ân đá xuống mấy đá, thấy nó cuộn tròn người run rẩy thì nghĩ mình quá mức thô bạo nên dùng giọng điệu ôn nhu nói "Ta khi không được gọi mẫu thân, tân tân khổ khổ dưỡng ngươi đến lớn, ngươi là con ngay cả lời của ta cũng không nghe, ta đây làm mẫu thân còn có cái gì ý tứ!""Không, không có!" Y Ân thất kinh, hướng mỹ phụ ôm lấy chân nàng, lại bị đá văng ra. Y Ân không thấy thần tình chán ghét của mỹ phụ nên vừa quờ quạng trên mặt đất vừa bối rối giải thích. "Y nhi, Y nhi không có không nghe lời mẫu thân! Y nhi, Y nhi chính là muốn gặp phụ thân, nói chuyện một chút. . . . . một chút là tốt rồi!""Ai nói với ngươi cha ngươi tại đây? Thấy hắn? Đi nơi nào gặp?" Mỹ phụ lại đá mấy đá, đem Y Ân sờ soạng dưới chân nàng đá văng ra, mắng "Hơn nữa, ngươi nhìn không thấy, nếu hắn đứng ở trước mặt, ngươi nhận ra được chắc?""Y nhi. . . . . Y nhi nhận được. . . . ." Y Ân nho nhỏ tiếng biện giải, cảm thấy ánh mắt mỹ phụ kiềm nén giận ý trừng trừng nhìn nó, sợ tới mức rụt người lại, vùi đầu trên mặt đất chờ roi quất xuống như thường cả nửa ngày mỹ phụ mới khoát nhẹ tay lên vai khiến toàn thân nó run rẩy, kế đến là tiếng nàng thở dài "Ngươi đã muốn gặp cha như vậy, ta sẽ đưa ngươi đi tìm hắn."Y Ân ngẩng mạnh đầu, kích động nắm chặt tay mỹ phụ, không dám tin run giọng hỏi "Thật, thật vậy sao? Mẫu thân, Y nhi. . . . . Y nhi có thể đi gặp phụ thân?""Đương nhiên, đương nhiên!" Mỹ phụ rút tay về, nhìn cổ tay tuyết trắng bị nắm đen, tức giận đến xanh mét mặt mày, một cái tát thiếu chút nữa lại quăng ra nhưng cuối cùng vẫn là nhẫn nhịn, đứng lên lạnh nhạt nói. "Ta hiện tại an bài người đưa ngươi đi, ngươi thành thành thật thật đi theo hắn, đừng gây phiền toái cho người ta, biết không?""Y nhi, Y nhi sẽ nghe lời!" Y Ân ngồi dưới đất, mừng rỡ đến không biết làm sao. Có thể, có thể nhìn thấy phụ thân rồi! Lung tung sửa sang lại quần áo đơn bạc, vừa cười vừa nghĩ, phụ thân, phụ thân như thế nào? Gặp phụ thân thì nói gì? Nhất định phải ngoan ngoãn, đừng làm cho phụ thân tức giận Ân đang nghĩ ngợi thì nghe thấy tiếng bước chân đi tới, một giọng khàn khàn nói với nó "Y thiếu gia, Y thiếu gia? Chúng ta nên đi.""A? A, hảo hảo!" Y Ân luống cuống tay chân đứng dậy, lại bị người nọ rất không khách khí nắm khuỷu tay nó kéo giật lên. Y Ân bất chấp đau đớn nắm chặt ống tay áo người nọ, sợ mình lạc khỏi hắn."Kia, cái kia. . . . ." Nó không biết xưng hô với người này như thế nào nên chỉ có thể hàm hàm hồ hồ hỏi "Mẫu thân đâu? Còn có đệ đệ đâu? Bọn họ ở nơi nào? Không cùng đi?""Bọn họ a? Hắc hắc, bọn họ mới không cần!" Nghe người nọ cười đến kỳ quái, Y Ân liền cảm thấy không thoải mái nên lập tức thả tay hắn ra, đứng lui lại nói "Y nhi, Y nhi không đi, Y nhi đi cùng mẫu thân.""Bọn họ nói không đi, ngươi thành thật đi theo ta, ít gây phiền toái!" Người nọ cũng lười nhiều lời, nắm tay nó muốn dẫn đi nhưng Y Ân lại ngồi xuống đất, như thế nào cũng không chịu đứng lên."Y Ân, ngươi đang làm gì đó?" Thanh âm nghiêm khắc của mỹ phụ rơi vào tai nó, Y Ân lúc này sợ tới mức động cũng không dám động, chỉ nghe người nọ khàn khàn nói "Phu nhân, Y thiếu gia không chịu đi, người xem. . . . .""Y Ân, ngươi lại muốn làm gì?" Một cái tát hung hăng hướng mặt Y Ân. Mỹ phụ rốt cuộc vẫn muốn làm xong chuyện nên tâm tình lập tức dịu đi rất nhiều, nàng hỏi "Không phải nói muốn gặp cha ngươi sao? Lại ở đó nháo cái gì?""Y nhi. . . . . Y nhi. . . . ." Y Ân ôm một bên má sưng đỏ, cười lấy lòng, nhỏ giọng nói "Y nhi nghĩ muốn cùng mẫu thân đi gặp phụ thân!" Phụ thân cho tới bây giờ không có quay về nhà, mẫu thân nhất định cũng rất muốn gặp phụ thân!"Không cần, ngươi thật sự là. . . . ." Mỹ phụ chán ghét dùng khăn lụa chà lau bàn tay đánh Y Ân, không kiên nhẫn nói "Ngươi hãy đi trước, ta với đệ đệ ngươi theo sau. Đi mau, đừng chậm trễ.""Ân. . . . . Ân. . . . ." Nghe ra mẫu thân không kiên nhẫn, Y Ân không dám nói nhiều liền đứng lên. Lần này người nọ không để nó nắm nữa, chỉ nói một tiếng "Y thiếu gia thỉnh." Liền xoay thẳng người tránh Ân ở tại chỗ do dự một hồi, nghe được âm thanh thiếu kiên nhẫn của mẫu thân nên không dám dừng lại, theo tiếng bước chân phía trước nghiêng ngả lảo đảo đi, ngay cả té ngã vài lần cũng không dám sau Y phủ có mấy bậc thang nhỏ nhưng do không ai nói nên Y Ân vừa mới sờ soạng bước ra liền hụt chân ngã xuống, đầu đụng vào càng xe, trán nổi lên một mảng sưng đỏ."Y thiếu gia mời lên xe." Thanh âm khàn khàn kia lạnh lùng nói, cũng không tính toán giúp đỡ Y Ân vịnh càng xe lắc lắc đứng lên, không biết rõ hắn nói lên xe là có ý gì, giật mình sửng sốt nửa ngày mới cẩn thận hỏi "Lên xe. . . . . Phải . . . . lên này sao?"Thứ này gọi là xe ngựa thật có điểm khoa trương, bất quá là lấy miếng gỗ làm giá, phía trước có một con ngựa gầy, ngay cả rơm rạ phủ lên cũng không có. Bất quá Y Ân không biết, nó cho tới bây giờ chưa từng ra ngoài, không biết cái gì là xe ngựa, đừng nói đến việc ngồi mình phải ngồi "Xe ngựa" đi gặp phụ thân, Y Ân trừ bỏ vui sướng ra còn có thể biết cái gì đơn sơ hay không đơn sơ. Y Ân luống cuống leo lên, chỉ nghe giọng khàn khàn kia quát một tiếng "giá" xe ngựa liền di chuyển.
CHƯƠNG 6Tần Sương Kích đem bát đặt trên bàn, cẩn thận ôm lấy Y Ân cùng với chăn bông lên. Y Ân liền níu chặt áo hắn, không tự chủ gọi “Phụ thân. . . . .” rồi chợt nhớ mình không được gọi phụ thân, sợ hãi muốn Sương Kích nhìn gương mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm liền thở dài, vuốt ve mái tóc dài của nó thấp giọng nói “Ngươi lâu chưa ăn cơm, ăn chút cháo hoa, quay đầu lại. . . . .” Dừng một chút, thật sự không có thói quen dỗ tiểu hài tử “Quay đầu lại, cho ngươi ăn ngon.”Y Ân ngẩn ngơ hồi lâu cuối cùng cũng phản ứng. Phụ thân đang sờ đầu Y nhi? Phụ thân không giống mẫu thân hung hung đánh chửi Y nhi, còn nói cho Y nhi ăn a? Phụ thân không có tức giận?Con ngươi sâu đen lấp lánh tia vui sướng Y Ân kêu phụ thân, phụ thân không tức giận nha!Y Ân thật cẩn thận dựa vào trước ngực phụ thân rồi mới nho nhỏ kêu “Phụ thân!”“Ân.” Thanh âm thản nhiên rơi vào tai đối với Y Ân tựa như tiếng thiên thanh. Nó vui sướng vùi đầu vào lòng phụ thân kích động kêu to “Phụ thân, phụ thân, phụ thân. . . . .”“Ân.” Tần Sương Kích ôm nó ngồi trước bàn, giở chăn ra, điềm đạm nói “Ăn cơm.” Nghe ngữ khí có chút lãnh đạm Y Ân lại cứng người, nức đệ gạt người, phụ thân không có ghét Y nhi! Phụ thân cũng không nói Y nhi là tạp chủng, không có ghét bỏ Y nhi nhìn không thấy. Phụ thân cũng làm Y nhi đau nhưng Y nhi kêu phụ thân người không hề tức giận, phụ thân còn bế Y nhi, còn muốn cho Y nhi ăn cơm. Trước kia mẫu thân chỉ biết kêu đệ đệ ăn cơm, phụ thân cũng kêu Y nhi!Y Ân ôm chặt Tần Sương Kích, nhiều năm áp lực bất an vào giờ khắc này được thả lỏng nước mắt liền tiết ra không cách nào ngừng thân. . . . . phụ thân không chán ghét Y nhi. Y nhi sau này thật biết điều, không làm cho phụ thân tức giận, phụ thân sẽ không chán ghét Y nhi! Sẽ không!Tần Sương Kích vẫn là lạnh lùng ngồi tùy ý Y Ân khóc ướt vạt áo trước. Thỉnh thoảng vỗ vỗ vai, đối với Y Ân mà nói như là ôn nhu khen Sương Kích vỗ nhẹ Y Ân, vẻ mặt bất đắc dĩ. Hắn không phát hiện tâm trí mình đều chú ý trên người Y Ân, thậm chí quên đi phòng bị ngoại giới, điều này đối với người hành tẩu giang hồ nhiều năm mà nói căn bản không nên phát sinh; càng không chú ý tới ánh mắt lạnh như băng trước đây giờ chứa đựng ôn nhu cùng đau đớn. Hắn ôm chặt Y Ân, phiền não thở dài rốt cuộc phải làm sao mới tốt?Đối với Tần Sương Kích chưa hề phát hiện tình cảm của bản thân, tiểu đông tây này quả thực là cái siêu cấp phiền toái. Chính mình lộng thương nó mà nó cũng chỉ cắn chặt răng chịu đựng, khóc cũng không dám khóc; khi hắn đối tốt một chút nó lại khóc đến tích cực xem như thực cảm động, thật khó cố nó theo lý thường phải làm đi. Dù sao nó nằm ở nơi này không thể động đậy tất cả đều do mình, chính là không nghĩ nó bộ dáng nơm nớp lo sợ lại kêu cha cực kỳ nhiệt liệt, thật không thể hoàn toàn tưởng tượng ngược lại đông tây còn đang khóc cũng phát hiện mình lộng ướt áo phụ thân liền vùi ngược vào trong. Chăn bông thật dày dễ dàng đem tiểu gia khỏa bao phủ, vài sợ tóc rơi bên ngoài run run Sương Kích nhịn không được lại muốn cười, đột nhiên cảm thấy tiểu hài tử tính tình thật đáng yêu, so với chốn giang hồ ngươi lừa ta gạt thật thoải mái ít nhiều. Ít nhất không cần lo lắng tiểu hài tử yêu khóc này theo phía sau đánh lén chăn bông ra nhìn thấy tiểu đông tây nước mắt loang lổ khuôn mặt nhỏ nhắn, cái mũi khóc đến ửng hồng, phỏng chừng đến ngày mai hai mắt đều biến thành hạnh đào. Nhưng khi hắn lấy tay lau đi nước ở khóe mắt tiểu đông tây, mi mắt thật dài chỉ run rẩy, đồng tử lại nhìn thẳng phía trước, không giống người bình thường theo bản năng nhắm mắt lại. Tần Sương Kích sắc mặt ảm đạm. Đứa nhỏ này mắt nhìn không thấy!Từng kiểm tra quần áo trên người tiểu đông tây, phát hiện bất quá là vải thô tối đơn sơ chế thành. Hiện tại lập thu, mặc dù còn chưa đến đông chí thời tiết cũng coi như rét lạnh, tiểu đông tây toàn thân cao thấp lại chỉ có một cái áo ngắn bằng vải thô, nghĩ đến gia cảnh chắc không tốt. Đối với nông gia cùng khổ, một tiểu hài tử ăn hết cơm không thể làm quả thật dưỡng cũng vô dụng. Tiểu đông tây mắt nhìn không thấy, làm không được việc nhà nông, lại không giống nữ tử tương lai có thể đi ra ngoài kiếm được sính lễ, khó trách cha mẹ nó không đối xử tử đầu nghĩ muốn bỏ chút ngân lượng tìm hộ nông dân thuần phác thu dưỡng. Nhưng đứa nhỏ này nhìn không thấy, lại yếu đuối, giao cho ai dưỡng chỉ sợ sẽ chịu nhiều đau khổ. Cho dù ngay từ đầu vì ngân lượng chiếu cố nó, nhưng nhân sinh vài thập niên, có năng lực yêu thương đứa nhỏ này đến khi nào? Như cha mẹ nó, thân tử mà còn như thế huống chi ngoại tới nghĩ lui thật sự không biết nên xử trí như thế nào, Tần Sương Kích không thể không tạm thời bỏ qua. Nâng cằm tiểu đông tây lên thừa dịp nó nức nở liền uy một chút cháo, tiểu đông tây ngẩn ngơ nuốt xuống, lập tức ngừng khóc. Tần Sương Kích vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm lại uy tiếp một hơi cháo, tiểu đông tây ngoan ngoãn há miệng, một hơi, hai hơi. . . . . Tần Sương Kích nhíu mày, nắm cằm tiểu đông tây lạnh nhạt nói “Nuốt vào.”Tiểu đông tây miệng đầy hạt cơm, khuôn mặt nhỏ nhắn phình lên, nức nở lắc đầu.“Nuốt vào.” Thanh âm lạnh đông tây rụt người lại, gương mặt đẫm lệ, một hơi chậm rãi đem hạt cơm nuốt xuống, vừa ăn xong liền nức Sương Kích thay tiểu đông tây lau khô khóe miệng, múc một muỗng cháo uy đến miệng nó. Tiểu đông tây lại quay đầu đi, môi nhếch lên.“Ăn!” Tần Sương Kích bắt đầu có điểm không kiên nhẫn, chính vì như vậy mới chán ghét tiểu hài tử, mới đối nó hảo một chút liền bắt đầu tùy hứng nhõng đông tây bị ngữ khí của hắn làm cho sợ hãi, lui lại cố sống cố chết lắc đầu, nho nhỏ giọng nghẹn ngào “Cấp đệ đệ. . . . . Ăn ngon. . . . . Y nhi không thể ăn. . . . . Mẫu thân. . . . . sẽ tức giận. . . . . cho đệ đệ. . . . .”
Cùng đọc truyện Cưng Chiều Ngươi Không Đủ của tác giả Thiên Phật Nhân tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại Ân ngẩng mạnh đầu, kích động nắm chặt tay mỹ phụ, không dám tin run giọng hỏi“Thật, thật vậy sao? Mẫu thân, Y nhi. . . . . Y nhi có thể đi gặp phụ thân?”“Đương nhiên, đương nhiên!” Mỹ phụ rút tay về, nhìn cổ tay tuyết trắng bị nắm đen, tức giận đến xanh mét mặt mày, một cái tát thiếu chút nữa lại quăng ra nhưng cuối cùng vẫn là nhẫn nhịn, đứng lên lạnh nhạt nói. “Ta hiện tại an bài người đưa ngươi đi, ngươi thành thành thật thật đi theo hắn, đừng gây phiền toái cho người ta, biết không?”
cưng chiều ngươi không đủ